XtGem Forum catalog
Cô Dâu Mặc Váy Đen

Cô Dâu Mặc Váy Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323572

Bình chọn: 7.5.00/10/357 lượt.

khi đã lấy hết can đảm, Hoa bắt đầu cầm điện thoại lên và nhắn tin
cho Nam Huy. Và rồi kết quả của những tin nhắn dài dòng nhưng không đầu
không cuối đó chính là một buổi hẹn. Buổi hẹn tại quán café.

Cánh cửa quán lại bật mở. Lần này là một chàng trai với vóc dáng cao lớn,
khuôn mặt bảnh bao ưa nhìn bước vào. Trái tim Hoa đột nhiên đập rộn
ràng, khuôn mặt nó bất giác trở nên ửng hồng trong nắng. Nam Huy tiến
lại phía bàn của Hoa và ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

- Em tới lâu chưa?- Nam Huy mỉm cười.

Vẫn là nụ cười dễ thương và thân thiện ấy nhưng sao lần này Hoa lại thấy
lòng mình khẽ nhói. Bởi có lẽ… nụ cười ấy dành cho tất cả mọi người chứ
không phải chỉ dành cho Hoa.

- Em mới tới thôi. Anh uống gì?

- Lúc mới vào đây anh đã gọi đồ uống rồi. Dạo này…em vẫn khỏe chứ?- Nam
Huy nhìn Hoa, tận sâu trong ánh mắt có chút gì đó đặc biệt.

- Tạm gác chuyện đó lại đi anh.- Hoa cười buồn.- Hôm nay em hẹn anh ra đây là có chuyện muốn nhờ anh.

- Em nói đi, nếu giúp được anh sẽ giúp.

- Về chuyện của Thiên Di… Em muốn nhờ anh giúp Thiên Di gặp Mạnh Hoàng.

Sắc mặt Nam Huy bỗng nhiên thay đổi.

- Chuyện này…

- Em biết rất khó cho anh nhưng anh có thể giúp họ được không?

- Hoa này…- Nam Huy khẽ thở dài.- Em hãy nhớ rằng anh đang làm việc cho
bà Minh Mĩ. Trước đây bà ấy đã giúp bố anh rất nhiều, bố anh nợ ân tình
của họ. Trước khi mất, ông cũng đã dặn dò anh rằng sau này nhất định
phải tiếp nối công việc của bố, một lòng vì nhà họ Trần, vì bà Minh Mĩ.
Thế nên việc này… anh không thể giúp em được.

- Vậy Mạnh Hoàng là cậu chủ của nhà đó, giúp Mạnh Hoàng cũng là giúp nhà họ Trần. Vả lại,
không phải anh cũng thấy tình cảm của Mạnh Hoàng và Thiên Di rồi sao?
Tình yêu của họ với đối phương không hề ít.

- Anh hiểu. Nhưng dù sao đi chăng nữa anh cũng không thể phản bội bà Minh Mĩ. Thật sự xin lỗi em.

Nam Huy nói rồi đứng dậy nhưng Hoa đã nhanh chóng nắm lấy tay của Huy.

- Anh có hiểu thế nào là tình yêu không?- Hoa cúi thấp đầu.

- Em…em nói gì?

- Em hỏi anh có hiểu thế nào là tình yêu không?

Hoa ngẩng đầu lên quát lớn, đôi mắt buồn bã ngấn lệ.

- Có những lúc em đã ảo tưởng, đã nghĩ rằng mình đang yêu và được yêu.
Nhưng mọi thứ không như những gì em nghĩ. Tình yêu không phải thứ tình
cảm được xây dựng bằng niềm vui nhưng cuối cùng nhận lại nước mắt mà
tình yêu thật sự phải trải qua gian khổ và khó khăn, sau đó mới tới được hạnh phúc cùng những nụ cười. Thiên Di và Mạnh Hoàng đúng là một cặp
đôi như vậy. Họ không dễ gì đến được với nhau, chẳng lẽ bây giờ anh nỡ
để cho tình cảm thanh khiết, đẹp đẽ như vậy bị phá vỡ?

Nam Huy im lặng không nói. Nhìn những giọt nước mắt của Hoa mà lòng Huy đau xót.
Liệu Hoa có biết rằng, tình cảm mà Nam Huy dành cho Hoa cũng là tình
yêu? Nam Huy hít một hơi thật dài, bàn tay siết nhẹ lấy tay của Hoa.

- Được rồi, việc này cứ giao cho anh.

Chín giờ tối ở nhà họ Trần, hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng Mạnh Hoàng vẫn
chăm chú quan sát nhất cử nhất động xung quanh. Tuy đã muộn nhưng dường
như sự tập trung của họ không hề thuyên giảm, thậm chí có phần cảnh giác hơn. Nam Huy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh hai người đó và khẽ hắng
giọng.

- Cậu Nam Huy…- Hai người vệ sĩ kia vội vã cúi đầu.

- Các anh vẫn chưa nghỉ sao?- Nam Huy lên tiếng.

- Dạ, còn nửa tiếng nữa mới hết ca của chúng tôi.

- Vậy thì các anh cứ về trước đi, trong nửa tiếng này tôi sẽ đứng canh chừng giúp các anh. Không còn sớm nữa đâu.

- Nhưng…- Một trong hai người có vẻ do dự.

- Sao?- Nam Huy nhếch môi.- Không tin tưởng tôi à?

- Dạ không, chúng tôi không có ý đó. Vậy phiền cậu Nam Huy rồi.

Hai người vệ sĩ một lần nữa cúi chào Nam Huy và nhanh chóng bước xuống cầu
thang. Chờ cho họ đi khuất, Huy mới quay lại vẫy tay với Thiên Di và
Hoa.

- Chà, ải này có vẻ đơn giản hơn mấy ải trước nhỉ?- Hoa thở phào nhẹ nhõm.

- Suỵt, em nói nhỏ thôi.- Huy đặt tay lên miệng ra dấu rồi nói với Thiên
Di.- Không có nhiều thời gian đâu. Hai người chỉ có nửa tiếng để nói
chuyện trước khi đám vệ sĩ canh chừng ca sau đến. Tôi và Hoa sẽ đợi ở
ngoài này. Mau lên!

Nói xong, Nam Huy lập tức đẩy Thiên Di vào
trong phòng và đóng cửa lại. Trong lúc Thiên Di còn đang hồi hộp và lúng túng thì một giọng nói đã cất lên.

- Thiên Di?

Thiên Di
quay về phía phát ra tiếng nói. Và rồi mắt nó bắt đầu ươn ướt khi thấy
Mạnh Hoàng ngồi trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao như sắp bị rút cạn sức sống. Nhìn thấy Thiên Di, Mạnh Hoàng như không tin đó là sự
thật. Bao nhiêu cảm xúc cứ lẫn lộn khiến đôi lông mày của Mạnh Hoàng khẽ nheo lại nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một niềm vui khó mà diễn tả.
Mạnh Hoàng mỉm cười bước xuống giường nhưng đôi chân như thể không còn
sức lực khiến Mạnh Hoàng ngã khuỵu. Thấy vậy, Thiên Di vội vã chạy tới
đỡ lấy Mạnh Hoàng, nó bắt đầu nức nở:

-