
ai, ba hiểu tính cách của con, có một số chuyện không phải nghĩ muốn ngăn cản là có thể ngăn cản. Vì sao con đối xử với Tâm Oanh khác hẳn so với những người khác? Vì sao con để ý đến Tâm Oanh đến vậy? Vì sao chỉ cần là chuyện liên quan tới Tâm Oanh đều ảnh hưởng đến tâm tư cùng hành động của con?
Vì sao bất cứ chuyện gì đều không đả động được tâm tư con, chỉ có Tâm Oanh mới có thể làm con thật sự vui vẻ? Vì sao lúc Tâm Oanh bị thương con sẽ vì nó tổn thương những người khác? Tại sao muốn bảo vệ nó cẩn thận đến vậy? Tại sao coi nó quan trọng hơn chính mình?
À! Những điều ấy đâu chỉ vì tình cảm anh em, với con mà nói chăm sóc nó không phải là trách nhiệm, nếu con không nhìn thẳng vào vấn đề thì chẳng những con bị tổn thương mà cả Tâm Oanh cũng sẽ bị tổn thương theo.”
Mặc Kính Viễn biết anh không muốn tâm sự cùng mình, có điều, có một số chuyện vẫn cần có người đến nói cho anh biết.
Từ lúc anh mười một tuổi cầu xin bọn họ nhận nuôi Tâm Oanh, Mặc Kính Viễn đã biết con trai có chút tình cảm với Tâm Oanh. Có lẽ ban đầu thật sự thương yêu cô như em gái, song....
Theo hai đứa dần lớn lên, tính cách càng lúc càng trưởng thành, tình thân sẽ biến đổi thành tình yêu. Có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà lúc trước anh xin hai người nhận nuôi Tâm Oanh—
Thời điểm Thiếu Kỳ mười một tuổi đã yêu Tâm Oanh rồi, suốt đời xem cô là duy nhất.
“Rốt cuộc ba muốn nói gì?” Giọng Thiếu Kỳ đầy không vui, hai tay nắm chặt, cắn răng, tức giận hỏi.
Bất an và hoảng loạn trong lòng dần tăng lên, bí mật chôn sâu dưới đáy lòng dường như bị người khác nhìn thấu. Anh vô cùng khẳng định những lời nói tiếp theo của ba tuyệt đối không phải là điều anh muốn biết.
Mặc Kính Viễn nhếch môi, hai mắt sắc bén nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc mà trước đây chưa bao giờ gặp.
“Con yêu Tâm Oanh, bắt đầu từ lúc mười một tuổi—”
Yêu Tâm Oanh?
Sao anh có thể yêu Tâm Oanh?
Ba đi từ bao giờ anh một chút cảm giác cũng không có. Trong đầu tất cả chỉ toàn là câu nói anh yêu Tâm Oanh kia mà thôi.
‘Tình cảm anh em bình thường hoàn toàn không giống với hai người.
Thật không? Không giống sao? Tôi chỉ muốn yêu cô ấy, chiều cô ấy, không được sao?
Nếu anh không hề yêu thì sẽ không muốn giữ cô ấy ở bên cạnh.
Vì sao không thể? Tôi là anh trai cô ấy, là người duy nhất sẽ không làm tổn thương cô ấy!
Anh khiến cô ấy chỉ có thể dựa vào mình, bất kỳ ai cũng không thể tiếp cận.
Như vậy là được rồi! Tâm Oanh vĩnh viễn thuộc về tôi, cả đời núp dưới đôi cánh của tôi không phải đối mặt với thế giới bên ngoài đáng sợ, tàn khốc mãi mãi hồn nhiên.
Anh cho rằng làm như thế cô ấy sẽ biết ơn anh sao?
Tôi không cần cô ấy biết ơn, chỉ muốn cô ấy mãi mãi ở bên cạnh mình.
Những hành động đó của anh đối với cô ấy không phải là yêu thì là vì cái gì?
Vì cái gì? Tình cảm anh em không phải đều giống như vậy sao?
Anh có thể chịu được một ngày nào đó xuất hiện một người đàn ông phát hiện ra vẻ đẹp của cô ấy rồi ở bên cạnh cô ấy sao?
Trừ khi anh ta còn sống để đối mặt với tôi, nếu không thì cả đời này sẽ không xuất hiện
người đàn ông như thế.
Lấy thân phận anh trai, anh không có tư cách cản trở quyết định cùng lựa chọn của cô ấy.
Không! Cả đời này Tâm Oanh không thể yêu bất kỳ kẻ nào, cô ấy chỉ có thể...Chỉ có thể...
Không! Mình không nên là anh trai của cô ấy...Mình...’
Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Bị lời của ba ảnh hưởng nên mới phiền muộn như thế sao?
Không, nhất định không phải. Chỉ là....Chữ yêu này liên tục quanh quẩn trong đầu anh.
Anh thật sự yêu cô sao? Hay là chính anh cũng không thể phân biệt nổi tình thân là gì?
Cái gì gọi là tình yêu?
Mấy ngày nay, anh thật sự rất khó chịu vì bên cạnh đã thiếu đi nụ cười của Tâm Oanh, thiếu đi sự làm nũng của cô, anh rất nhớ...Tim anh dường như đã mất đi một nửa, không còn nguyễn vẹn.
Vì sao lại như thế?
Như thế là không đúng, phải không?
Anh phải đối mặt với cô thế nào đây?
Anh thật sự yêu cô?
“Thiếu Kỳ...” Cửa phòng khách truyền đến tiếng gọi khẽ.
Anh quay đầu lại, không chút phát hiện Tâm Oanh đã không còn gọi mình là anh hai nữa.
Suốt từ tám giờ đến bây giờ, Tâm Oanh vẫn chờ nghe tiếng bước chân anh trở về phòng nhưng đợi hơn sáu giờ vẫn là không chờ nổi.
Không ngờ vừa xuống thì thấy anh đang ngồi một mình trong phòng khách không nhúc nhích.
Mấy ngày qua, cô suy nghĩ rất lâu, nhớ đến lời nói của mẹ nên cố gắng vì tình yêu của mình, nếu đến cả thử cũng chưa thử mà chỉ chờ kết quả, chờ Thiếu Kỳ phát hiện bản thân yêu mình thì cô có chờ cả đời vẫn không được.
Thật sự như thế sao? Cô nên cố gắng vì chính mình, thổ lộ tâm tư đối với anh?
Vậy nếu bị từ chối thì phải làm thế nào đây? Hay là cô nên tiếp tục