XtGem Forum catalog
Cô Em Gái Bảo Bối

Cô Em Gái Bảo Bối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323032

Bình chọn: 7.00/10/303 lượt.

làm đà điểu xảy ra chuyện chỉ biết trốn vào trong đất? Hoặc là mỗi ngày đều buồn phiền vì tình ăn không ngon ngủ không yên khiến mọi người lo lắng? 

“Tâm Oanh? Vẫn chưa ngủ à?” Không ngờ lại gặp cô lúc này, anh cứ nghĩ cô đã ngủ sớm rồi. 

“Em...Có thể nói chuyện với anh một lúc không?” 

Cô không hiểu tại sao lại đi đến nông nỗi này, là do cô bắt đầu trước hay vẫn là anh, hay là...Đều do hai người..... 

“Được!” Thiếu Kỳ cười dịu dàng, chỉ là ý cười kia chưa đạt đến đáy mắt. 

Cô đã nhìn ra nhưng không thể hỏi anh vì sao, ngay cả nụ cười của cô cũng không cách nào vui vẻ như xưa thì sao anh làm được? 

Chọn vị trí cách xa anh nhất cô nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng rối loạn. 

“Anh...Có bạn gái rồi đúng không?” 

Cô biết hỏi bất ngờ như vậy Thiếu Kỳ chắc sẽ không trả lời song cô vẫn phải hỏi trước thì mới có thể dũng cảm nói ra lời trong lòng. 

Thiếu Kỳ khó hiểu nhìn cô. 

“Chính là Bạch tiểu thư.” Vừa nói ra khỏi miệng, lòng cô...rất đau. 

“Em nói Phong Di?” Thiếu Kỳ nhíu mày. 

Vì sao cô lại biết chuyện Bạch Phong Di? Cô tuyệt đối không biết mới đúng. 

Sau anh lại nghĩ đến, Tâm Oanh tới công ty đã lâu như thế biết được tin này từ miệng của nhân viên không phải chuyện khó gì. 

“Vâng!” Trong lòng cô không ngừng chờ đợi đáp án phủ định từ anh. 

“À...Ừ, xem là vậy đi.” 

Không biết nên trả lời cô thế nào, Bạch Phong Di đối với anh mà nói chỉ là một cô gái để thỏa mãn dục vọng. Ở trên người cô anh nhìn thấy được chút bóng dáng quen thuộc nên anh mới để cô ấy bên cạnh mình. 

“Hóa ra cô ấy thật sự là bạn gái của anh....” 

Khẳng định của anh làm tâm cô rơi vào vực sâu, cô nghe thấy tiếng lòng mình bị xé toạc, rơi xuống từng mảnh vỡ. Nụ cười trên mặt càng lúc càng cứng ngắc, cho đến cuối cùng vô phương kiềm chế lệ tuôn rơi. 

“Tâm Oanh?” Nước mắt của cô thiêu cháy tim anh, đau đến không thể nói thành lời. 

Đã bao lâu anh chưa nhìn thấy cô khóc, lúc nhỏ bị người bắt nạt đến nhập viện, sau khi cô khóc lớn một trận anh liền thề không để cô đau khổ nữa, bây giờ.... 

“Cô ấy thật hạnh phúc.” Tâm Oanh lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười nói. 

“Em chỉ đang nghĩ...Nếu như tình yêu của mình có thể thuận lợi giống Bạch tiểu thư thì tốt rồi.” 

Cô cố gắng vượt qua...Thật sự....Kết quả....Anh đã sớm biết tình yêu là gì. Anh yêu Bạch tiểu thư đối với cô chỉ có thân tình mà thôi. 

“Em...Yêu rồi?” Thiếu Kỳ nhẹ giọng hỏi, hai tay nắm chặt biểu lộ anh đang cố sức kìm chế tức giận trong lòng. 

Tâm Oanh của anh...Yêu rồi? Trong lúc anh hoàn toàn chẳng biết, cô....Đau khổ vì tình? 

Tin tức này khiến anh khó chịu. 

Là ai? Là người đàn ông nào làm cô phải rơi lệ? Là ai đoạt mất người anh yêu nhất? 

“Vâng. Đây là một tình yêu không có kết quả, vừa mới phát hiện yêu anh ấy đã tuyên bố thất tình.” Tâm Oanh cười chua xót tuyệt không chút vui vẻ. 

Hóa ra tình yêu là một thứ khiến người ta đau khổ, vì sao muốn cô phát hiện bản thân yêu anh? Vì sao lại để cô hiểu được tình yêu muộn như thế? 

“Em...Muốn nói chuyện với anh một lúc không?” 

Nghe cô nói bị thất tình, Thiếu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng tỏ người anh yêu nhất sẽ không bị người khác đoạt mất. 

“Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời, rất thương em, chiều em, đối với em vô cùng tốt...” Tâm Oanh thâm tình liếc Thiếu Kỳ một cái rồi đi về phía cửa sổ. 

Thiếu Kỳ yên lặng nghe cô nói trong lòng lại không chút đồng tình. Cho dù người đàn ông kia có yêu thương, chiều chuộng, đối tốt với cô đến đâu thì vẫn không thể so sánh được với anh. 

“Chỉ cần em xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ không nói hai lời nhất định lấy em làm trung tâm, bất kể em có chuyện gì khổ sở chỉ cần nói cho anh ấy biết thì anh ấy luôn có cách làm em vui vẻ.” 

Tựa như rơi vào trong hồi ức, từng hình ảnh ngọt ngào hiện lên trong tâm trí— 

Lúc cô khóc anh dỗ dành, lúc bị thương anh so với cô còn đau hơn, lúc vui vẻ anh cùng cô cười, vui mừng thay cô, lúc làm sai anh so với cô còn lo lắng, vì cô gánh chịu hết tất cả hậu quả. 

Cuộc sống của cô hoàn toàn không thể tách rời anh, từng bước anh đi cô đều theo, anh đến đâu cô theo đến đó. Tất cả, khi nhớ tới anh đều sẽ cùng xuất hiện bên cạnh chưa từng vắng mặt. 

“Em tưởng rằng...Đời này có thể ở bên anh ấy mãi mãi, chưa từng nghĩ đến tương lai. Thế nhưng, có một ngày em phát hiện trong tâm trí, trong tim đều là anh ấy. Nhìn anh ấy, em sẽ xấu hổ, nụ cười mê người khiến em đỏ mặt, ánh mắt anh ấy khi nhìn em giống như có ma lực hút chặt tầm mắt của em, muốn dời cũng không được. 

Lúc ngủ, em sẽ nhớ anh ấy; lúc tỉnh, em cũng nhớ anh ấy...Khi em hiểu ra mình yêu anh ấy thì anh ấy lại nói cho em anh ấy đã yêu người khác rồi... 

Em muốn cố gắng nắm chặt tình yêu của mình, muốn thổ lộ tình cảm với anh ấy, em không muốn làm....Chỉ là...” C