Snack's 1967
Cô Em Gái Bảo Bối

Cô Em Gái Bảo Bối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322985

Bình chọn: 8.5.00/10/298 lượt.

ô quay đầu nhìn Thiếu Kỳ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt chua xót. 

“Không kịp nữa rồi. Đến cả tiếng yêu còn chưa kịp nói cho anh ấy thì anh ấy đã có người yêu nên em bị thất tình.” Lệ từng giọt, từng giọt từ khóe mắt rơi xuống. 

“Thực ra tâm ý của một cô gái rất đơn giản chính là một người toàn tâm toàn ý yêu mình, có thể xẻ chia khi mình đau khổ, vui vẻ, tổn thương, bất lực nhất. Có thể trở thành cảng tránh gió bảo vệ mình mãi mãi khiến mình an tâm, cảm thấy được trân trọng. Có lẽ do em phát hiện quá muộn nên ông trời muốn em thu về tình yêu của mình...” 

Cô nói rất nhẹ, rất nhẹ, giọng nói hờ hững tựa như muốn biểu đạt cô nghĩ buông tay. 

“Anh hai, anh nên quý trọng Bạch tiểu thư, trăm ngàn lần đừng giống như em sau khi mất đi mới biết hối hận...Không đúng, phải nói là cho tới bây giờ em chưa từng có đoạn tình cảm này.” 

Gương mặt tái nhợt tràn đầy u sầu, hai mắt vô thần không còn sức sống, cô biến thành cái xác vô hồn, gió đông lạnh lùng thổi vào tim băng giá, đóng băng lòng cô. 

Cô đau lòng khiến tim Thiếu Kỳ quặn đau, anh đứng dậy đi về phía cô, dùng sức đem cô ôm vào lòng thật chặt. 

Là tên chết tiệt nào tổn thương bảo bối của anh? 

Là tên mù nào khiến cô khổ sở đến vậy, làm cô trở nên tiều tụy thế này? 

Vẻ đẹp của cô anh ta không thấy sao? Vì sao chịu để cô đau khổ? 

Giống như muốn đem cô hòa vào trong cơ thể, tay Thiếu Kỳ buộc chặt để cô dựa vào ngực mình, dùng ấm áp của anh xoa dịu đau khổ của cô. 

“Không sao, tên kia ngu ngốc mới có thể buông tay em, tên đó không chọn em là vì không có may mắn đó.” Tuy nói như vậy nhưng lại thầm cảm ơn tên không có mắt nhìn kia đã buông tay để anh càng thêm cơ hội có được cô. 

Đây chính là thay đổi vì một người sao? Vì cái gì bắt đầu học cách ăn mặc? Vì cái gì chẳng còn muốn mình là một đứa bé nữa? Bởi vì yêu rồi nên mới muốn mình trở nên hoàn mỹ hơn. 

Cô đã làm được! 

Nhìn cô thay đổi ngay cả người anh trai như anh cũng bị ảnh hưởng bởi sự khác biệt của cô. Một là cảm thấy em gái đã trưởng thành có lẽ sẽ không cần cảng tránh gió là anh nữa, hai là tức giận vì trong lúc anh chưa biết gì thì bảo bối nhỏ của anh đã yêu người đàn ông khác. 

Chỉ có điều....Mặc kệ kết quả ra sao, anh nhất định phải tìm ra kẻ đã tổn thương tâm bảo bối của mình rồi cho tên đó một bài học, không chỉ vì cô còn là vì anh.

“Em còn có anh hai, anh sẽ mãi bên em.” Anh đau lòng thì thầm bên tai cô. 

“Anh hai...” Tâm Oanh ôm chặt Thiếu Kỳ, bi thương gọi. 

Anh mãi mãi chỉ có thể làm anh trai của cô giống như cô cũng chỉ có thể làm em gái anh, đó là kết cục chẳng thể thay đổi. 

Có lẽ đây là cách tốt nhất để cô có thể đứng bên anh, tuy chỉ là em gái nhưng vẫn tốt hơn thành người xa lạ khiến anh chán ghét. 

Lúc trước cô từng nghĩ đi tìm Bạch Phong Di nói chuyện, xin cô ấy buông tha anh đừng cướp đi người quan trọng nhất với cô. Cũng từng nghĩ đến làm cô gái xấu xa nghe theo ý của mẹ bắt ép anh cưới cô. Nhưng, cô không thể chịu được anh khinh thường, cảm thấy thất vọng đặc biệt là sợ anh hận mình. 

Nếu như là em gái thì cô nên làm gì để thu về tình yêu say đắm của mình chỉ giữ lại tình cảm anh em đơn thuần đây? 

Cô nên làm thế nào đây? 

“Đúng thế! Cho dù xảy ra chuyện gì, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.” Anh vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng an ủi. 

“Anh hai, anh hai, anh hai...” Cô chỉ có thể không ngừng gọi chôn nó thật sâu dưới đáy lòng, suốt đời không quên, cả đời xem anh là anh trai. 

Trốn ở đầu cầu thang nghe hai người nói chuyện, Giang Tình cùng Mặc Kính Viễn trở mặt khinh thường. 

“Phải làm sao mới tốt đây? Con chúng ta ngu ngốc nên mới nói ra những lời đến cả em nghe cũng sắp phát điên rồi, em nghĩ Tiểu Oanh chắc càng khó chịu hơn.”

Hiện tại trên tay mà có gậy thì hai người nhất định sẽ xông ra đập cho anh một cái xem có thể đập cho con trai ngu ngốc trong tình yêu kia tỉnh lại hay không. 

“Tiểu Oanh đã nói rõ ràng như thế nó còn chưa hiểu, em nghĩ đến cả heo cũng muốn khinh bỉ nó.” Bà chưa từng gặp người ngu ngốc đến vậy, hơn nữa còn là con trai mình. 

Con gái muốn thổ lộ với con trai cần biết bao can đảm, tuy năm đó bà không để ý tới sự châm chọc của chồng mặt dày bám lấy ông nhưng bà vẫn phải chuẩn bị tâm lý trong vòng vài ngày mới có được thành quả tốt đẹp như ngày hôm nay. 

Chồng chậm hiểu, con trai hình như cũng di truyền thậm chí so với ba nó còn nghiêm trọng hơn. Tất cả hành động của Tâm Oanh nó đều nắm trong lòng bàn tay thì con bé sao có thể thích người khác được? 

Người thân thiết với con bé nhất trừ ba thì chỉ có nó, vậy sao nó nghe vẫn không hiểu ý con bé chứ? 

Giang Tình giận đến nỗi muốn xông ra gào to: người Tiểu Oanh yêu là con đó tên ngốc ạ, song...Bà thật sự không dám chỉ sợ con trai phát hiện vợ chồng bọn họ nghe lén hai người nói chuyện, ai... 

“Này! Anh nói câu gì đi!” Giang Tình tức giậ