
/>_”alo. Công ty sao rùi, mấy hôm nay tui quên mất”<>
_...................
_”có biết ai giúp chúng ta ko?”
_.....................
_”vậy có tìm ra ai là người làm lộ thông tin mật của công ty ko?”
_....................
_”có gì phải báo cáo cho tui liền nha”
Tút…..tút…….
Đó là cuộc đt giữa AN với Thư ký của công ty, đúng là An đã quên mất chuyện của công ty,
‘tại sao lại có tổ chức khác giúp công ty nhỉ? Những gì con Xu nói là đúng sao?’ An đứng suy ngĩ 1 lúc rồi bước vào
_”cám ơn nha” An đưa lại điện thoại cho Khoa, rồi tiến vào bếp, bắt đầu,xào xào, nấu nấu cái gì đó, khoảng 30p phút đã có các món ăn trên bàn, nhìn rất đơn giản nhưng ko kém phần hấp dẫn, Khoa nhìn mà vô cùng kinh ngạc, dù sao An cũng là bang chủ, nói ra cũng là 1 đại tiểu thư, sao lại biết nấu ăn cơ chứ
_”ăn ko, nhìn gì” AN hỏi khi thấy Khoa cứ nhìn vào mấy món ăn
_”ăn chứ, đói quá mà.hè hè”
_”uk!”
_”trùi ui, ngon quá à. Em mà cũng biết nấu nữa à” Khoa ăn mà khen xuýt xoa
_”sao lại ko?” AN nói nhưng tay vẫn gấp đồ ăn
_”thì tại thấy con gái bây giờ ít ai tự tay nấu ăn lắm”
_”ít chứ ko phải là ko có” An
_”ồ”
Thế đấy, những câu nói ko tình cảm cho lắm, ko dài dòng cho lắm nhưng đối với Khoa đó là 1 niềm vui lớn, Khoa ước gì thời gian có thể ngừng tại đây mãi mãi,cảm giác này sẽ ko biến mất. còn đối với An thì sao, An có cảm thấy giống Khoa hay An vẫn chưa thể đối mặt với sự thật, vẫn cố tình giả ngây ngô rằng mình ko biết gì cả.
_”cảm ơn anh.” AN lên tiếng khi bữa ăn kết thúc và được dọn dẹp sạch sẽ
_”chuyện gì”
_”chuyện hôm nay”
_”uk. An, anh muốn……….” ko để Khoa nói hết câu
_”thui, em về đây, có gì nói sau nha” An đang trốn tránh, AN chưa quên được,hay do AN sợ, sợ sẽ có 1 ngày Khoa cũng giông như Huy, đâu mới là nỗi niềm của An lúc này đây, nói rồi AN bước đi. Khoa nhìn theo bóng hình nhỏ nhắn của cô bé
_”anh sẽ là người chữa vết thương này cho em, anh muốn người là em cười là anh ,anh sẽ bảo vệ em” Khoa lẫm bẩm
Xong. Hết cảnh này, nhiều nhân vật quá à,hey,giờ tìm đến người khác nè
/
/
_”chị sao rùi”
_”bình thường à em”
_”có ai nghi ngờ chị ko?”
_”ko? Chị cẩn thận lắm”
_”được, nếu thấy ko ổn thì phải rút lui ngay lập tức,phải bảo vệ bản thân nha”
_”uk, chị biết.”
_”cô ta là vì trả ơn đúng ko chị”
_”đúng, nó vì trả ơn thôi, nhưng nó là người có tình cảm, rất lo cho mọi người trong đội và đông thời nó ko bao giờ đánh lén ai cả”
_”uk. Em biết. nhưng cô ta cũng đang gặp nguy hiểm, nếu có chuyện gì, chị hãy đưa cái này ra để được sự giúp đỡ” 1cô gái đưa cái hộp cho cô gái khác
_”uk. Chị biết”
_”thôi. Chị về trước đi, để tránh bị nghi ngờ, có gì liên lạc sau”
_”uk”
Đây là cuộc nói chuyện giữa 2 cô gái tại 1 căn nhà nhỏ,ở ngoại ô
_”cô chủ về chưa” ông Tuấn(ba của Thuỷ) vừa đi làm về và hỏi người giúp việc
_”dạ.rồi.thưa ông” người giúp việc lễ phép
_”kêu cô chủ xuống đây, tôi nói chuyện”
_”dạ”
Vài phút sau thuỷ bước xuống nhà
_”có gì vậy ba” Thuỷ xuống ngồi đối diện với ông
_”các mối làm ăn của chúng ta càng ngày càng ít” ông Tuấn
_”sao vậy. ko phải sao khi tin con sẽ đính hôn với anh Kiệt thì có nhiều người ký hợp đồng lắm sao?”
_”đúng vậy. nhưng ko biết tại sao hôm nay họ đồng loạt huỷ hợp đồng, còn nói sẽ bồi thường, nhưng mà các mặt hàng chúng ta đã sản xuất và đang sản xuất rất nhiều, làm sao tiêu thụ, chưa kể 2 lô vũ khí sẽ cập bến vào tối mai, nếu họ ko nhận hàng chúng ta biết để chúng ở đâu, bọn cốm sẽ đánh hơi ra mất” ông Tuấn nói trong sự lo lắng
_”sao lại như vậy. ba có điều tra nguyên nhân sao họ lại làm vậy ko?” Thuỷ
_”ba đã hỏi họ nguyên nhân, và hứa sẽ giảm giá cho họ,nhưng ko ai đồng ý cả”
_”sao lạ vậy” Thuỷ suy nghĩ
_”con có cách gì ko?” ông tuấn nhìn thuỷ
_”ngày mai chúng ta cứ nhập 2 lô vũ khí như hợp đồng, sao đó sẽ chuyển thẳng ra mấy cái kho bỏ hoang ở ngoại ô, chỗ đó rất ít người lui tới,con sẽ cho người canh chừng, đợi chúng ta làm rõ nguyên nhân,rồi tính tiếp. còn về những mặt hàng khác thì cứ sản xuất, chứ để lâu nguyên liệu ko sử dụng được.”
_”uk. Cứ làm theo ý con đi” ông Tuấn buồn bả
_”thật ra nguyên nhân là sao đây?” Thuỷ trầm ngâm
_”là do tập đoàn star làm” giọng 1 người đàn ông từ ngoài tiến vào, ông ấy khoác trên người 1 bộ vét đen, nhìn rất phong độ, ông ấy trạc khoảng 50t, ông Tuấn nhìn ra thấy ông ấy liền đứng dậy cuối đầu chào
_”sao ông lại đến đây” ông Tuấn
“đứng dậy chào bác Phước đi con, đây là bạn của ba” ông Tuấn nói với Thuỷ
_”chào bác” Thuỷ
_”ô. Thuỷ nay đã lớn thế này rồi ư, lại xinh đẹp nữa chứ” ông Phước cười
_”mời ông ngồi” ông Tuấn kính cẩn