
đang ôm cả thế giới vào lòng.
"Tớ mong đợi khoảnh khắc này đã quá lâu, giống như đang nằm mơ!" Trình Tử Chấp nói thầm.
"Cảm ơn!" Hứa Tự Tại yên tâm hưởng thụ sự ấm áp của cậu, giờ khắc này, cô
hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Ninh Hạo, trong mắt cô, trong tim cô
chỉ có hình bóng của Trình Tử Chấp.
Tiếng chuông giáng sinh ngân vang. Thời gian của mấy năm lặng lẽ lướt qua theo nhịp chuông ngân.
Hứa Tự Tại một mình cầu nguyện bên ngoài nhà thờ. Thánh giá vẫn nặng nề như trước, có chăng là đã gánh chịu thêm nhiều sự thăng trầm của thời gian.
Chính ở nơi này, cô từng ngây ngô hỏi: "Tương lai chúng ta có kết hôn không?
"Dĩ nhiên." Cậu từng khẳng định với cô, nhưng bây giờ thì đã biết, tất cả chỉ là lời nói dối.
Cậu từng nắm chặt tay cô, bảo rằng "Theo sát tớ, đừng để lạc đấy!" Vậy mà
hôm nay, chính cậu đi lạc mất, quên luôn cả việc trở lại tìm cô.
"Ninh Hạo, tớ cần lý do và niềm tin để tiếp tục chờ đợi!" Cô khẩn cầu chúa phù hộ!
Bất giác nước mắt rơi đầy trên mặt. Vốn tưởng rằng sau này sẽ không bao giờ khóc nữa, nhưng tại sao vẫn cảm thấy bi thương?
Có người đưa khăn giấy đến, cô ngẩng đầu, người trước mắt nhìn cô bằng ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu : "Tìm khắp nơi mà chẳng thấy cậu đâu, có người
bảo tớ đến đây thử vận may!"
"Tìm tớ có việc gì sao!" Cô lau nước mắt.
Đợi cô ngồi xuống, Trình Tử Chấp thở dài : "Đúng vậy, tớ muốn hỏi cậu, tỏ tình vào một buổi tối như vậy có thích hợp không nhỉ?"
"Tỏ tình ư?" Hứa Tự Tại nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới, "Là người mà cậu vẫn
luôn thầm mến sao?" Không biết tại sao, cô cảm thấy trong lòng chua xót, cô hoài nghi mình liệu có thể chấp nhận thấy cậu hạnh phúc hay không?
"Đúng vậy! Cậu cảm thấy có thích hợp không?" Cậu tiếp tục hỏi.
Cô cúi đầu không nói, một lát sau, mới nói: "Thật hâm mộ nghị lực và dũng
khí của cậu, chưa bao giờ buông tay người mình thích, Trình Tử Chấp, cậu dạy tớ xem phải làm thế nào mới có thể kiên trì cậu?"
"Tớ cũng
không biết!" Cậu mỉm cười : "Nếu đã trót thích, có muốn quên cũng không
quên được, muốn buông cũng không buông được, nên đành kiên trì đến cùng, còn kết quả như thế nào, cho đến bây giờ tớ cũng không nắm chắc được
điều gì, cho nên mới tới hỏi cậu, cậu thấy bây giờ tớ nên bày tỏ thế nào đây?"
Cô nhắm mắt lại cầu chúa ban cho cô dũng khí, nhưng vẫn cảm thấy bất lực, có phải cô đã quá tham lam không?
"Đi đi, chúa sẽ phù hộ cậu!"
Cậu ôm cô, hôn nhẹ lên trán cô, "Thôi bỏ đi , chúng ta về thôi!"
"Cậu?" Nụ hôn của cậu làm cô run rẩy.
"Xem ra hôm nay không thích hợp để bày tỏ!" Cậu cười nói, nụ cười đầy giảo hoạt.
Hứa Tự Tại không giống như trước, hễ có thời gian đều đến công ty của Trình Tử Chấp giúp việc này việc kia. Cô cảm thấy đối mặt Trình Tử Chấp có
chút khiến cô lúng túng, cô thường xuyên suy xét xem liệu có phải hai
người đã quá thân thiết, đã vượt qua giới hạn bằng hữu? Cô cũng không rõ tại sao càng ngày càng sợ tiếp xúc với Trình Tử Chấp, có đôi khi cậu vô tình thân mật nhưng lại làm cô mặt đỏ bừng còn tim thì đập loạn nhịp,
mà cậu thì dường như chẳng hề để ý.
Cô sợ mình sẽ càng ngày càng thích cậu, lệ thuộc vào cậu, cuối cùng yêu cậu đến hết thuốc chữa!
Trình Tử Chấp sớm đã có người trong lòng, cậu sẽ không thể nào đáp lại tình
cảm của mình, mà kiểu yêu thích vô vọng này sợ là sẽ biến thành một sự
tổn thương!
Gần đây rất ít khi nghĩ đến Ninh Hạo, cậu ấy giống
như mây khói của ngày hôm qua đang từ từ tan đi trước mắt, càng muốn nắm bắt thì tan biến càng nhanh.
Đã lâu ngày không gặp Hứa Tự Tại,
Trình Tử Chấp cũng bắt đầy cảm thấy có chút không quen, bèn đem công
việc giao phó lại cho Dương Tuấn : "Tớ phải đi xem xem Hứa Tự Tại đang
giở trò gì? Lâu vậy rồi không thấy cậu ấy xuất hiện."
"Buổi tối cậu còn phải tiếp khách đấy!" Dương Tuấn nhìn về bóng lưng của cậu mà hét lên.
"Tớ không về kịp thì cậu đi!"
Hứa Tự Tại mất tích thật sao? Cô chẳng qua là theo giáo sư đến vùng ngoại ô làm nghiên cứu, đúng lúc điện thoại di động hết pin.
Yên tĩnh ở vùng ngoại ô hơn nửa tháng, thế nhưng những kỷ niệm với Tử Chấp
cứ thế hiện về, sự hoang đường cùng những trò đùa ác ý, và cả sự quan
tâm giúp đỡ vô điều kiện của cậu, cô đều nhớ tất cả.
Cầm cái bánh bao nóng, cậu nói "Nhận lời đi ăn với tớ, tớ sẽ không mách với ông nội
Hứa chuyện cậu trốn học đi dạo phố với Ninh Hạo!"
...
Khi gặp
Ninh Hạo ở thư viện Tây Đan, cô đau lòng như vậy, chính là cậu đã cho cô mượn bờ vai, "Có cần biểu hiện thất thần đến thế không?... Muốn khóc
thì cứ khóc đi!"
...
Khi ở trạm xe lửa chen chúc người, cậu gọi điện thoại cho cô, nói: "Chờ ở đó, tớ sẽ đến đón cậu!"
...
Vào buổi sáng cái ngày Ninh Hạo ra đi, cậu nói: "Đi thôi, tớ dẫn cậu đi hóng gió!"
…
Khi cô ngã bệnh, cậu nằm cạnh giường cô, cầm tay cô nói "Đừng làm ồn, tớ nghỉ ngơi một lát sẽ