
a đây chắc chỉ còn 1 lí do là muốn tống cổ bọn tôi ra khỏi khu vực này chứ gì!_Minh thản nhiên nói!
_Good! Đúng là đỡ hơn mấy cái bọn đầu đất này._Hoàng cười nham nhở nói, dù anh có đội
mũ che đi phân nữa khuôn mặt nhưng vẫn lộ ra được nụ cười châm chọc.
_Vậy còn chờ gì nữa mà không mau giải quyết đi chứ._Minh vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt nói.
_Lên tụi bây._Hoàng ra lệnh.
2 phe đánh
nhau kịch liệt, đứa thì đập vô đầu, đứa thì lên gối, đứa thì chém, đứa
thì phan, máu rơi lả tả, gió thổi hiu hiu, ôi cảnh tượng thật man rợ làm sau, mà nhân vật chính được xem những cảnh đó chỉ có nó.
Nó ngồi trên
xe mà lòng nom nóp lo sợ, không biết ai sẽ thắng đây, không biết bạn bè
của nó có bị thương không, có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không, nó
ngồi đây mà thầm khấn vái, mà từ trước đến nay nó đi đánh nhau đều tự
tin, phấn khởi nhưng sao hôm nay nó lại bị cái giống gì thế này, cái cảm giác này là lo lắng, quan tâm đến người thân sao thật đau quá đi, nếu
biết trước như thế thì nó sẽ đứng ra và vạch toẹt ra hết cho rồi, nếu
thế nó sẽ không cần phải lo sợ nữa, không cần phải đau như vầy nữa. Nó
ngồi cầu nguyện và xem film (cái gì mà phim chứ pà t/g nì muốn chết à).
Trận chiến
diễn ra gần 30’, phần mạnh đang nghiêng về phía nhóm Hải âu, tuy chỉ có
20 người nhưng sức lực thì không thua kém gì đối với 30 mấy người của
nhóm Hắc hải, tình hình giờ này là bọn đàn em của Minh đang bị các anh
em trong nhóm Hải âu đánh sống không bằng chết, rất dã man (cái nì là
trả thù hồi nãy chắc luôn), trong tay Minh chỉ còn có gần 10 đứa còn
gượng dậy được, còn bên nhóm Hải âu thì sung sức tràn trề, đánh đâu
thắng đó, tình hình đang nguy cấp Minh cần phải thêm tiếp viện. Nãy giờ
anh và Bảo chỉ đánh cùng với 2 đại ca của nhóm Hải âu mà thôi, 2 bên
ngang tài ngang sức, dù không bị thương ở chỗ nào nhưng sức lực các anh
thì gần như cạn kiệt, Minh đang định rút điện thoại ra gọi chi viện đến
thì Bảo và nó cùng hô:
_Minh, cẩn thận phía sau!
Khi anh quay người lại thì chỉ thấy 1 dao mã tấu ở đâu gián xuống vai mình.
_Minh cẩn thận phía sau!
Khi anh quay người lại thì chỉ thấy 1 dao mã tấu ở đâu gián xuống vai mình.
Tình trạng lúc này là nó đang ngồi cạnh Minh và hỏi đủ điều vì vai anh đang chảy máu khá nhiều vì vết chém vừa nãy.
_Mày làm cái
gì thế hả, tao nói là khi giải quyết triệt để mới đem mã tấu ra rồi
mà._Hoàng tức giận nói, (vì phần nó đang quan tâm Minh nữa, đúng hem).
_Cậu không sao chứ! Có bị thương nặng lắm không. Chết rồi, ra máu rồi, chắc không bị
sâu lắm, tôi đưa cậu vào bệnh viện nhá!_nó cứ tiếp tục nói cho đến khi
nghe xung quanh im lặng quá, nó mới ngước lên nhìn và hiện giờ nó thấy
là…ai cũng đều…im lặng và…nhìn chằm nó…như người từ trên trời rơi xuống
vậy.
Đúng thế, vì
ai cũng quá bất ngờ về thái độ và hành động lo lắng thái quá của nó
với…kẻ thù của mình (chỉ Minh ý pà kon). Không chỉ những người ngoài
cuộc, những người trong cuộc còn sốc nữa là. Để chứng tỏ điều này, hãy
nhìn xem Như và Hoàng đang nắm đầu bức tóc mình vì con chị 2 ngu ngốc
hết chỗ nói đang phá vỡ kế hoạch hết sức hoàn hảo mà họ đã làm suốt mấy
tháng qua. Họ nhìn nó như muốn bóp chết nó cho rồi, còn Minh và Bảo thì
sao, vẫn đứng như trời tròng nhìn nó, trong đầu thì lân lân biết bao câu hỏi…”tại sao nó lại ở đây”, “nó có quan hệ gì với nhóm Hải âu”, “ mình
phải giải thích thế nào về thân phận của mình trong nhóm Hắc hải đây”
v.v…
_cậu, cậu là Hân sao?_Bảo vẫn chưa tin người đứng trước mặt mình là nó.
_à, uhm!_nó nói chắc nịch.
“Thế là đúng
Hân rồi, sao Hân lại xuất hiện ở những nơi khỉ ho cò gáy này, còn ăn mặt hết sức quái dị nữa chứ (người ta mặc đồ moden vậy mà, nhìn lại mình
đê), mà còn khuôn mặt, sao hôm nay thấy khuôn mặt cậu ấy trắng thế ta và không đeo mắt kiếng nữa, nhìn dễ thương ghê”_Mình thầm nghĩ.
_cậu tại sao
lại xuất hiện ở những nơi này! Mà tớ nhớ không lầm cậu là cái người chạy xe như ma đuổi hồi nãy phải không?_Minh chợt nhớ ra cảnh tượng hồi nãy
rồi không tin nổi nhìn nó hỏi rõ.
_ờ, thì…tại…mình…hồi nãy..a.._nó lung túng không biết nói sao cho họ hiểu.
_cậu ấy là
quân sư đắt lực kiêm…em gái của tôi đấy!_Hoàng và Như ở đâu đi lại,
Hoàng lên tiếng, suýt nữa nói là…bạn gái…thì anh tiêu lun oy. (sợ bị nó
đập đấy ạ).
_cậu là…_Bảo nghe tiếng quen quen nhưng không thấy được khuôn mặt vì người trước mặt đang đội nón.
Như và Hoàng
từ từ gở nón và khẩu trang ra, lộ ngay ra khuôn mặt baby và quyến rũ của 2 người làm các anh bên nhóm Hắc hải phải lé mắt (keke, người đẹp có
khác).
_Sao, 2 người, chẳng lẽ 2 người là đại ca của nhóm Hải âu, là 2 người đã đánh chúng
tôi kịch liệt vừa nãy sao?_Minh vẫn chưa tin những chuyện quái gì đang
diễn ra, anh ta lầm bầm trong miệng.
_không là
chúng tôi thì còn là ai nữa, đừng có ở đó mà nói những câu ngốc nghếch,
máu trên vai cậu chảy ra tèm lem rồi kìa, nhìn cậu bây giờ y như con heo bị ng