XtGem Forum catalog
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327371

Bình chọn: 9.00/10/737 lượt.

nói với em”.

Namjiu nheo mắt nhìn Raman: “Anh định gián tiếp dọa dẫm tôi đấy phải không?”.

“Em quả là thông minh”.

Cô nhìn kẻ vừa khen đểu mình với vẻ mặt dửng dưng rồi gầm gừ: “Anh sinh ra đúng là để áp đặt người khác”.

“Thế nên anh mới bảo em tập làm quen đi. Thôi nào, thay quần áo nhanh lên, anh không muốn ăn cơm không đúng giờ”. Raman giục Namjiu một cách lịch sự nhưng trong giọng nói đầy sự ép buộc khiến Namjiu trợn mắt, nói không nên lời, chỉ còn biết quay phắt người đi ra khỏi phòng trong tâm trạng đầy tức tối. Sau khi thay đồ xong, Namjiu nói với Raman rằng cuộc hẹn của cô đã bị hủy. Vì thế, Raman dẫn Namjiu đến nhà hàng nằm trong một khách sạn sang trọng của mình. Trên đường đi vào nhà hàng, tất cả cách nhân viên của khách sạn đều nhìn về phía Raman và cô gái đi cùng anh đầy tò mò vì cậu chủ lớn của họ chưa từng dẫn cô gái nào đến đây. Vậy có nghĩa là, cô gái đang đi cạnh cậu chủ của họ lúc này hẳn không phải là người bình thường.

Một đôi mắt to tròn nhìn Namjiu không mấy hài lòng.

“Người phụ nữ đến cùng Raman là ai vậy, cô có biết không?”. Cô gái đẹp hỏi một nhân viên lễ tân.

“Không ạ, thưa cô Nen”. Nhân viên lễ tân khẽ cười, biết thừa người vừa hỏi rất thích Raman.

Cô gái này là một trong những người đẹp nổi tiếng trong làng giải trí, tức tối rời khỏi bàn lễ tân, đi theo Raman và Namjiu.

“Anh Raman, thật là tình cờ chúng ta lại được gặp nhau”. Giọng nói ngọt ngào vang lên phía sau lưng Raman.

Namjiu sững người lại nhưng Raman làm như không quan tâm và bước tiếp khiến Namjiu phải vội nhắc:

“Raman, có người hỏi kìa”.

Raman dừng bước, quay lại nhìn Namjiu và liếc sang cô gái lúc này đang mỉm cười đi đến.

“Thật vui vì được gặp anh ở đây. Anh đến kiểm tra công việc à?”. Cô gái lên tiếng hỏi tiếp.

“Tôi không đến vì công việc. Tôi dẫn người yêu đến ăn cơm”. Dứt lời, Raman nắm lấy tay Namjiu thay cho lời thông báo về mối quan hệ giữa mình và Namjiu.

Mặt cô gái thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng chữa ngượng bằng cách cười với Raman và cả Namjiu lúc này đang đứng phía sau. “Rất vui được làm quen”.

“Tôi cũng rất vui được làm quen với cô”. Namjiu cười dù biết rằng cô gái kia chỉ đơn thuần giữ phép lịch sự chứ chẳng hề có nhã ý muốn làm quen với mình.

Cô gái đưa mắt đánh giá kẻ thù rồi cười thầm trong lòng. Mặt mũi, dáng vẻ này chắc vừa mới vớt vát từ đâu đó về nên mới chẳng có chút thời trang nào. Nếu thế có lẽ chẳng mấy chốc cũng bị vứt bỏ thôi.

Namjiu nhận thấy ánh mắt cô gái khinh bỉ nhìn mình liền cảm thấy cô ta thật đáng ghét. Vì vậy, cô phải dạy cho cô ta biết rằng “dù đẹp cũng đừng có khinh bỉ người khác”.

“Raman ơi! Namjiu đói rồi”. Namjiu giả vờ nũng nịu.

Đôi lông mày của Raman hơi động đậy khi nghe thấy giọng nói ngọt như mía kia.

“Tôi xin phép nhé”. Namjiu quay sang nói với cô gái theo phép lịch sự rồi lại cười ngọt ngào với Raman một lần nữa “Chúng ta đi thôi, anh Raman”.

Raman gật đầu, dẫn Namjiu đi tiếp mà không thèm chú ý đến ai đó đang há hốc miệng đầy sửng sốt và đau đớn.

“Con ranh này, nghĩ mình tốt đẹp lắm đấy phải không?”. Nen giận dữ, nét mặt cô tái đi khi thấy Raman đi cùng với một cô gái hết sức bình thường ngay trước mặt cô.

Sau khi đã yên vị trong nhà hàng, Namjiu ngay lập tức hỏi Raman: “Cô gái đó có phải là một trong năm người mà anh nói không?”.

Raman không trả lời, chỉ gật đầu.

“Đẹp thế mà anh cũng không thèm quan tâm sao?”. Namjiu thắc mắc, đẹp như hoa hậu thế mà còn bị thờ ơ có nghĩa là Raman là người vô cùng khó tính trong việc chọn bạn gái.

“Những người phụ nữ bám lấy anh, ai cũng đẹp cả. Vì thế em đừng ngạc nhiên, cũng đừng cảm thấy hổ thẹn với khuôn mặt của mình. Cứ nghĩ là em vẫn còn những điểm tốt khiến anh thích”.

“Vângggg… Chàng hoàng tử đẹp trai”. Namjiu dài giọng xách mé, ra vẻ tâng bốc Raman.

Raman nhếch mép: “Anh sẽ coi đó là một lời khen cho dù trong lòng em không nghĩ như thế”.

“Hừ… anh cứ nói thế”. Namjiu cười chữa thẹn vì bị đọc trúng tim đen.

“Thế thằng bé Kong ấy có đẹp trai không?”. Bỗng nhiên Raman hỏi đến đối thủ nhí của mình.

“Đẹp chứ. Gia đình đó ai cũng đẹp hết. Không giống như nhà tôi, có đến bốn người xinh đẹp, chỉ có một người duy nhất đẹp bình thường”. Namjiu cười.

“Thế em biến đi đâu? Hay em định nói rằng người đẹp bình thường là em?”. Raman hỏi lại.

Namjiu cười khó chịu, trả lời ngắn gọn: “Đúng!”.

“Ừm… giờ anh mới biết đấy”.

“Anh Raman!”. Namjiu nhìn người đàn ông trước mặt đầy tức tối.

“Phụ nữ thật là lạ, không chịu chấp nhận những sự thật mà mình không thích”. Raman nói nhỏ nhưng nhận lại ánh mắt gườm gườm của Namjiu.

“Hôm nay anh đãi đúng không?”. Namjiu bất giác đổi đề tài.

Raman gật đầu: “Em cứ gọi thoải mái”.

“Hừ!”. Namjiu khẽ hứ một tiếng. Khi nhân viên phục vụ đến ghi thực đơn, Namjiu