
y quần lão già trước
khi bước ra ngoài.
Hắn ôm lấy hạ bộ, cơ thể cuộn tròn lại như quả bóng, vật vã vì đau
đớn, khuôn mặt khỉ trông càng khó coi hơn, miệng không ngừng rên
rỉ: “Mẹ ơi! Chết tôi rồi!”.
Hương Tranh vòng tay trước ngực, đầu ngẩng cao, giống như một nữ
hoàng, khinh bỉ nhìn xuống hắn ta, tự hào hỏi: “Sao? Đến lúc này
ông đã biết tôi dám làm gì hay chưa?”.
“Cô không muốn làm việc?...” Hắn giận dữ lắc đầu, trán đầm đìa mồ
hôi, mặt nhăn nhó.
Hương Tranh đáp lại bằng giọng khinh bỉ: “Hừ! Làm việc với loại
người như ông chỉ tổ thêm bẩn người”.
“Cô… cô đừng có ngạo mạn. Sau này tôi sẽ tìm luật sư kiện cô vì tội
tấn công tôi.”
Hương Tranh chống nạnh, trừng mắt nhìn lão vẻ thách thức. “Ông cứ
việc kiện đi. Đến lúc đó tôi cũng sẽ kiện lại ông vì tội quấy rối
tình dục nữ nhân viên.”,Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Đi được hai bước, cô vẫn cảm thấy bực tức, cúi đầu nhìn hai bàn
chân mình vẻ thương tiếc. Lão Tổng giám đốc háo sắc thì vẫn ôm hạ
bộ, tru lên đau đớn như lợn bị chọc tiết. Tiếng tru ấy có lúc to
đến độ tưởng như có thể làm vỡ cả các cửa kính trong phòng làm
việc. Hương Tranh mỉm cười vẻ hài lòng, phẩy tay phủi những hạt bụi
tưởng tượng, rạng rỡ bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc.
Cô vừa bước ra khỏi phòng hắn thì nhận ra chuyện động trời đã được
loan truyền. Các nhân viên khác nhìn đương sự đang đi ra là cô với
những ánh mắt ngưỡng mộ. Có người còn quay về phía cô giơ ngón tay
cái lên biểu lộ sự khâm phục.
Một lúc sau Hương Tranh mới hiểu ra nguyên nhân của những hành động
kì lạ ấy. Tường cách âm của công ty này rất kém, từ phòng Tổng giám
đốc vọng ra âm thanh to như vậy, chắc chắn mọi người đều nghe thấy
cuộc cãi vã giữa họ. Thật không ngờ mọi người lại ủng hộ và ngưỡng
mộ hành động đó của cô. Hương Tranh cũng có chút đắc ý.
Nhưng sự đắc ý qua mau, nỗi thất vọng kéo đến.
Hương Tranh cúi đầu, ôm hộp cát tông nhỏ đựng đồ dùng cá nhân vừa
thu dọn ở văn phòng, buồn bã trở về nhà.
Hương Tranh biết rằng với cô gái mới chỉ tốt nghiệp phổ thông như
cô, rất khó để tìm một công việc tử tế. Nhớ lại, năm cô thi đại
học, vì ham mê những trò game trực tuyến, nên cô học hành chểnh
mảng, điểm số giảm sút. Cuối cùng, cô thành cá không vượt qua vũ
môn để hóa rồng. Sau khi thi trượt đại học, Hương Tranh cầm tấm
bằng tốt nghiệp phổ thông đi xin việc. Mất hơn bốn tháng, đi mòn
mất mấy đôi giày, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của chị Hương Đình, qua
muôn vàn gian khổ, cô mới được vào làm ở công ty này. Vậy mà vì một
phút tức giận nhất thời, cô đã tự làm mất đi công việc không dễ gì
có được. Về nhà cô sẽ giải thích với chị gái như thế nào đây?
Hương Tranh càng nghĩ càng thấy đau đầu, không thể kiềm được tiếng
hét: “A!!! Điên quá đi!!!”.
Tiếng hét ấy làm con chó vàng to lớn đang gặm xương cạnh thùng rác
bên đường cũng phải giật mình sợ hãi. Sau đó, nó giận dữ ngẩng đầu
nhìn Hương Tranh trừng trừng rồi tức tối lắc cái đầu phủ đầy rác và
nước thải để những thứ đó bắn tung tóe vào người cô như sự trừng
phạt kẻ gây rối. Đến lượt Hương Tranh bị bất ngờ, chỉ còn biết tức
tối la lên mấy tiếng: “Ối!ối”.
Con chó làm Hương Tranh càng thêm giận dữ.
“Trời ơi! Không phải ngay cả những con chó bên đường cũng muốn bắt
nạt tôi đấy chứ?” Hương Tranh vừa trừng mắt nhìn con chó vừa kêu
la.
Con chó vàng cũng không chịu kém cạnh, nó quay đầu về phía cô, đáp
trả bằng một tràng sủa ầm ĩ.
Hương Tranh tức giận đá vào cái thùng rác bằng sắt bên cạnh con chó
vàng mấy cái. m thanh lớn phát ra, con chó vàng sợ hãi nhảy lên mấy
bước.
“Hừ! Đáng đời! Ai bảo mi dám sủa ta.” Hương Tranh đắc thắng khoanh
tay trước ngực, kiêu ngạo mắng con chó.
Nhưng ngay sau đó, cô mở to mắt, nhìn chằm chằm mà vẫn không dám
tin là con chó vàng đang lao về phía mình với đầy vẻ giận dữ. Cô
kinh sợ hét lên và quay người bỏ chạy.
Con chó vàng đuổi theo sau và rõ ràng là nó không có ý định buông
tha cô, thậm chí còn đuổi theo rất hăng.
Chạy được chừng mười phút, Hương Tranh có cảm giác chân mình bị tê
liệt, đôi giày cũng đã bị văng đâu mất.
Đằng sau cô, con chó vẫn đuổi theo. Hương Tranh quay đầu nhìn lại,
con chó điên chỉ còn cách cô chưa đầy một mét.
Muộn rồi, mặt cô như muốn khóc. Cô cố gắng chạy thật nhanh nhưng
đôi chân nặng như đeo đá không chịu nghe lời. Bàn chân cô bị cát
sỏi làm cho trầy xước, càng chạy càng thấy đau rát.
Đúng lúc Hương Tranh đang tuyệt vọng vì ý nghĩ cô không thể thoát
khỏi số phận bị một con chó điên đuổi theo cắn thì đôi mắt tinh
tường của cô bỗng phát hiện ra một chàng trai đang từ con ngõ nhỏ
phía trước mặt đi ra.
Mắt cô sáng lên, đầu nhẹ hẳn đi bởi ý tưởng mới nảy ra. Cô biết làm
như thế này là có lỗi với anh chàng ấy nhưng đây là cơ may cuối
cùng của cô, cô đã sức cùng lực kiệt rồi, không thể cố thêm được
nữa.
“Đây không phải là hại người, mà là tự cứu mình. Xin Thượng đế tha
tội!” Hương Tranh trấn an mình. Rồi c