Old school Swatch Watches
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323982

Bình chọn: 7.5.00/10/398 lượt.

ô cố dồn chút sức lực còn lại,
lao về phía chàng trai. Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi, cô vừa kịp
xoay người thì những chiếc răng của con chó vàng tìm đến người anh
chàng kia.

Anh chàng bị Hương Tranh chọn làm vật thế mạng ấy tên là Sở Trung
Thiên. Anh ta vừa từ văn phòng thám tử đi ra, trong tay còn cầm
bằng chứng ngoại tình của bạn gái, tâm trạng nặng nề nên muốn đi bộ
một lúc.

Cuối con đường lớn chia thành hai nhánh, nhánh chính tuy rộng hơn
nhưng lại cách xa bãi đậu xe ô tô, nhánh phụ tuy nhỏ hẹp nhưng chỉ
đi đến cuối đường hầm là tới bãi đậu xe ngay.

Sở Trung Thiên do dự giây lát rồi kiên quyết lựa chọn con đường
nhỏ. Đường tuy hẹp nhưng rất sạch sẽ. Trên đoạn đường dài chỉ có
anh và một cô gái dáng người hơi đậm.

Tiến lại gần hơn, anh nhận ra cô gái đó có thân hình đầy đặn, dung
mạo xinh đẹp, nhưng nét mặt hoảng loạn đang cố chạy về phía anh.
Gió thổi làm mái tóc khẽ tung bay, trông càng cuốn hút. Sở Trung
Thiên chú ý đến đôi chân trần của cô. Chân trái có một vết thương
nhỏ đang dần tấy đỏ.

Anh dừng chân, định bụng hỏi xem cô có cần giúp gì không thì chỉ
thấy mắt cô gái sáng lên và rồi, cô như một đầu máy xe lửa lao về
phía anh.

Sở Trung Thiên thấy có chút khó hiểu, đang cố gắng nghĩ xem rút
cuộc cô gái ấy muốn làm gì, khi nhìn thấy con chó vàng to lớn hung
hãn đuổi theo cô gái, anh mới dần đoán được chuyện gì đang diễn ra,
chỉ tiếc là quá muộn mất rồi…

Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, đến khi định thần lại được thì Sở Trung
Thiên đã ngã lăn ra đất, những bức ảnh trong tay bay khắp nơi, còn
con chó đang chồm lên bụng anh, điên cuồng cắn xé quần áo của
anh.

Ôi!!! Chiếc áo hàng hiệu của anh. Lại còn là hàng độc nữa
chứ!

Sở Trung Thiên chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lấy hết sức giơ chân đạp
con chó vàng qua một bên. Sau đó mới thấy ân hận, nhỡ con chó ấy
càng điên lên mà quay sang tấn công anh thì sao. May thay, không
hiểu con chó phát hiện ra cái gì phía trước mà bỏ mặc anh nằm đó,
chạy mất dạng.

Sở Trung Thiên xấu hổ đứng dậy, tức giận quay tìm cô gái chết tiệt
kia để báo thù, nhưng phía cuối con đường hầm đã không còn thấy
bóng dáng cô gái ấy đâu nữa. Cô ta đã khôn ngoan trốn biệt tăm
tích.

uán cà phê Dạ Lan.

Hương Đình đứng trước quầy thu ngân, chăm chú nhìn đồng hồ trên
tường, nhưng ánh mắt nửa vô tình nửa cố ý dừng lại nơi chiếc bàn kê
phía dưới chiếc đồng hồ.

Khách ngồi bàn ấy là một cặp nam nữ. Chàng trai xem chừng chưa đến
hai mươi tuổi, sáng sủa, đẹp trai. Cô gái khoảng hai mươi hai tuổi,
xinh đẹp, duyên dáng. Chàng thanh niên nhẹ nhàng đưa tách cà phê
lên môi, nhấp một ngụm và nói: “Chúng mình chia tay nhau nhé!”. Từ
lúc vào quán, anh ta đã nói câu này hơn chục lần rồi, nhưng lần nào
cô gái cũng cự tuyệt. Lần này cũng không phải là ngoại lệ.

“Em không đồng ý!” Cô gái ngồi thẳng người lên, nhìn chàng trai với
ánh mắt quả quyết.

“Anh đã quyết định rồi. Em có phản đối cũng chẳng ích gì nữa.”
Chàng trai cất giọng ôn hòa, trên môi còn như đang nở nụ
cười.

Cô gái bối rối một chút rồi định thần lại ngay, giọng kiên quyết:
“Trừ phi anh đưa ra được một lý do thuyết phục, nếu không, em tuyệt
đối không chia tay anh”.

Anh ta quay qua nhìn bạn gái, ánh mắt có chút khinh khi. “Anh không
còn yêu em nữa, lý do vậy được chưa?”

“Xin lỗi, nhưng em không cho rằng lý do ấy đủ thuyết phục đối với
em.” Ngữ khí trong lời nói của cô gái trở nên kiên định lạ
thường.

Xem chừng họ nói chuyện chia tay đến hết ngày cũng chẳng xong,
Hương Đình lặng lẽ buông tiếng thở dài.

Thật sự không thể trách cô vì đã nghe lén. Hai người đó chẳng phải
quá đáng lắm sao? Gọi hai tách cà phê, rồi ngồi lì ở đó gần ba
tiếng đồng hồ, những vị khách khác đã về hết, quá giờ đóng cửa lâu
rồi mà họ vẫn chưa có ý định ra về. Họ không chịu hiểu rằng, chia
tay là chuyện riêng của họ, cớ gì mà cứ ngồi lì tại quán của cô? Cô
đang muốn về nhà sớm để xem phim trên truyền hình. Hương Đình quay
ra nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường lần thứ n.

Hic, bộ phim mà cô thích đã chiếu được mười lăm phút rồi.

Đôi nam nữ ấy chuyên tâm đến mức hoàn toàn không để mắt đến việc
Hương Đình đang có mặt trong quán.

Chàng trai nhìn thẳng vào cô gái, ánh mắt dịu hẳn đi. “Luyến Hoàn,
em biết anh không đùa mà, tốt nhất là em từ bỏ đi, nếu không người
xấu mặt sẽ là em đấy.”

Người con gái khẽ run lên vì ánh mắt và lời nói của chàng trai đó.
Để trấn tĩnh, cô đưa tay làm bộ chỉnh lại quần áo. “Anh nói vậy là
có ý gì?”

Nụ cười khó hiểu hiện trên môi chàng trai. “Em nghĩ nó là gì thì nó
là như thế.”

Cô gái nhẹ đung đưa đôi bàn chân dưới gầm bàn, đôi mắt mở to đầy
nghi ngờ nhìn thẳng vào khuôn mặt đàn ông quyến rũ, nhưng ngay sau
đó cô ta bình tĩnh nói: “Đó không phải là vấn đề chính của chúng
ta. Tóm lại là em nhất quyết không đồng ý chia tay”. Nói rồi, cô
gái kéo ghế đứng dậy.

Vốn đang định mang cây chổi đến quét để đuổi khéo khách thì Hương
Đình nhìn thấy