Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324980

Bình chọn: 9.00/10/498 lượt.

hiếc
túi du lịch nhàu nát, quyết định kiên trì chờ đợi. Rất lâu sau,
tình hình cũng không có biến chuyển gì. Hương Tranh thấy mất hết
kiên nhẫn, không ngừng nỗ lực cái gì chứ, đều là lừa người hết.
Phải sửa đổi, cứ đứng đây đợi như một con ngốc thì cô chỉ có nước
chết đói thôi.

Cho nên...

Khi vừa nhìn thấy chiếc Rolls-Royce sang trọng màu bạc từ phía
quảng trường sân bay chầm chậm tiến lại dưới ánh chiều tà, cô đã
không ngần ngại xông ra, vừa vẫy tay vừa hét to: “Dừng lại”.

Không ngờ chiếc Rolls-Royce màu bạc dừng lại thật. Người tài xế vẫn
chưa hết bàng hoàng. Nếu không vì hệ thống phanh của chiếc xe an
toàn và bác tài đã cẩn thận thắt dây an toàn thì chắc chắn bác đã
bị ném bay ra khỏi xe sau cú dừng xe đột ngột vừa rồi. Người thanh
niên đang nằm nghỉ ở ghế sau cũng bừng tỉnh vì cú dừng xe đột ngột.
Đôi lông mày rậm nhíu lại, hàng mi thanh tú chớp chớp, đôi mắt đen
như bóng đêm huyền bí mở to, nhìn qua kính chắn gió phía đầu xe.
Không khó khăn gì để anh tìm ngay thấy thủ phạm gây ra cú phanh xe
đột ngột vừa rồi. Cô ta vẫn đứng trên đường, không ngừng khoa chân
múa tay, miệng còn la hét sau khi đột ngột lao ra chặn xe như một
kẻ mất trí.

Cô ta trông cũng bình thường, chỉ có điều da mặt rất dày, mặc cho
tài xế bấm còi đến mấy lần, cô ta vẫn đứng đó, không chịu tránh
đi.

“Thật là...! Thiếu gia, xin đợi cho một chút.” Bác tài tên Đức chán
nản lắc đầu, sau đó mở cửa xe, đi về phía cô gái không biết xấu hổ
ấy.

Lúc đó Hương Tranh vẫn đang kêu gào dừng xe, thấy có người từ xe
bước xuống liền mỉm cười. Cô thật khôn ngoan, đã biết tự cứu mình.
Ha, xem này, chẳng phải cô đã thành công một nửa rồi hay sao?

“Tiểu thư! Xin hỏi cô có chuyện gì?” Bác Đức bước đến trước mặt
Hương Tranh lịch sự hỏi.

Hương Tranh lập tức vào vai một cô gái đáng thương nhằm lay động
bác tài. “Bác à! Bác có thể cho cháu đi nhờ một đoạn đường được
không ạ? Ví của cháu bị kẻ gian lấy trộm mất, điện thoại thì hết
pin.” Giọng nói thiểu não như thể vừa bị người ta dùng roi da mà
đánh.

Bác Đức nghe thấy vậy, nhìn cô với ánh mắt đầy cảm thông, nét mặt
dịu hẳn lại. Nhưng đột nhiên bác quay đầu nhìn về phía chiếc Rolls-
Royce, thoáng băn khoăn, rồi quay lại nhìn cô buồn buồn nói: “Rất
xin lỗi, bác không thể cho cháu đi nhờ xe được. Thiếu gia rất khó
tính, cậu ấy không thích người lạ ngồi trong xe. Nhưng bác có thể
cho cháu mượn điện thoại, cháu có thể gọi bạn bè hoặc người nhà đến
giúp”.

Hương Tranh vui mừng, định gật đầu đồng ý thì bỗng nhiên mắt cô mở
to, miệng há hốc, đứng im bất động.

Dưới ánh sáng thanh khiết như nước mùa xuân, cửa sau bên trái của
chiếc Rolls-Royce đắt tiền màu bạc từ từ mở ra, một đôi giày đen
bóng xuất hiện, sau đó là đôi chân dài trong chiếc quần âu màu xám.
Một chàng trai cao ráo, thanh lịch trong bộ com lê màu xám bước ra
khỏi xe.

Đến rồi! Đến rồi! Người có quyền quyết định sắp tới nơi. Trên đời
có rất nhiều đàn ông cao gầy nhưng người có khuôn mặt dài giống mặt
ếch như anh ta chẳng phải là vô cùng đặc biệt hay sao? Trống ngực
Hương Tranh đập thình thịch, cho dù cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng
sự hồi hộp vẫn hiện rõ trên nét mặt.

Người đàn ông quan trọng ấy từ từ tiến lại gần. Khi anh ta tới nơi,
cô mới nhận ra khuôn mặt anh ta rất đẹp, góc cạnh và nam tính,
không hề giống mặt ếch như cô nghĩ lúc đầu.

Mái tóc dài hơi xoăn của anh ta bị gió thổi tung, khuôn mặt lạnh
như tiền, lông mày đen rậm, đôi mắt đen ném cái nhìn về phía cô.
Người thanh niên không còn đủ kiên nhẫn ngồi đợi trong xe ấy chính
là Sở Tu Phàm.

Trời ạ! Người con trai này như thể vừa bước ra từ thần thoại Hy Lạp
vậy.

“Oái!” Hương Tranh thở sâu, cố gắng để mình không chảy nước
miếng.

Bác Đức chờ mãi không thấy cô gái ấy trả lời, ngẩng lên nhìn cô,
lập tức bác nhớ lại những lần khác. Không lẽ cậu ta thật sự không
có trái tim? Bác Đức chán nản lắc đầu nhìn vẻ thất thần của cô gái
trước mặt. Bác muốn xem thử sao cậu ta hút hồn đám phụ nữ trẻ dễ
đến thế.

Phải một lúc sau, bác Đức mới thoát khỏi những câu hỏi ấy, nét mặt
trở lại bình thường, thoáng nhìn cô gái, sau đó bác lấy ra chiếc
khăn tay trong túi quần được chuẩn bị sẵn cho mấy cô bạn gái của
thiếu gia, đưa cho cô gái, cố giả giọng vui vẻ nói đùa: “Lau sạch
nước miếng đi cháu, gần đây thành phố Thiên Nhan mưa rất nhiều,
cháu đừng góp thêm nước nữa kẻo hệ thống cống thoát nước của thành
phố sẽ quá tải mất”.

“Cảm ơn!” Hương Tranh nhận lấy chiếc khăn, lau vòng quanh miệng,
theo thói quen cô định nói “tốt” nhưng may là cô đã kịp nhớ ra và
chữa thành: “Bác, cháu xin lỗi, trí nhớ của cháu không được tốt, số
điện thoại của người nhà và bạn bè đều lưu trong điện thoại”. Cô
vừa nói, vừa từ từ lại gần con người lạnh lùng kia, tim đập thình
thịch, nước miếng thì cứ trào ra.Bác Đức lần đầu tiên gặp phải một cô gái trí nhớ
kém đến thế chỉ còn biết cười. “... Hay là bác giúp cháu gọi một
chiếc taxi”.

Hương Tranh chớp chớp mắt, làm bộ ngây thơ nói:


Polly po-cket