
đó quay người giận dữ
bước đi.
Cái gì mà lịch sự, cái gì mà lễ phép! Toàn là giả tạo hết. Lão già
chết tiệt sao mà giống tên tiểu tử thối Sở Trung Thiên thế đúng là
một cặp trời sinh.
Đang trong cơn giận bừng bừng, Hương Tranh bực bội tìm căn hộ 902,
chẳng thèm bấm chuông cửa mà cất tiếng gọi to: “Sở Trung Thiên. Tôi
đến rồi!”.
Cửa mở, sau cánh cửa lại là một người phụ nữ, à không, một cô gái.
Hương Tranh sao có thể quên cô ta. Nếu không bị cô ta lừa thì chẳng
phải bây giờ cô đang được vui vẻ ở nhà mình, thoải mái tận hưởng
một ngày hạnh phúc hay sao?
“Diệp Luyến Hoàn, sao cô lại ở đây?”
Không phải là cô ta lại đến đây để hãm hại cô lần nữa đây chứ?
Hương Tranh cảnh giác nhìn cô ta. Người xưa có câu: “Chim sợ cành
cong”. Diệp Luyến Hoàn như bông hồng có gai, không thể không đề
phòng cô ta.
Diệp Luyến Hoàn không trả lời câu hỏi của Hương Tranh, lạnh lùng
nhìn cô hồi lâu, mỉm cười vẻ khó hiểu rồi điệu đàng bước đi.
Hương Tranh nhìn theo Diệp Luyến Hoàn, bất giác thấy ớn lạnh. Nụ
cười quỷ quái mà cô ta ném lại trước khi đi là có ý gì? Không phải
cô ta lại đang âm mưu chuyện gì nữa chứ?
“Nha đầu thối! Định đứng thẫn thờ ngoài cửa đến bao giờ nữa? Còn
không mau vào nhà đi.” Tiếng Sở Trung Thiên vọng ra từ phòng khách
như muốn nhắc Hương Tranh đừng quên đang có người đợi cô.
“Nhắc gì mà nhắc. Trong hợp đồng đâu có quy định cấm tôi đứng thẫn
thờ ngoài cửa.” Hương Tranh không vui cãi lại, miễn cưỡng xách túi
đi vào trong, hỏi dồn dập: “Phải rồi. Sao Luyến Hoàn lại tới đây?
Chẳng phải là hai người đã chia tay rồi sao? Cô ta lại bám theo anh
à?”.
“Cô ta đến tìm tôi để nối lại. Tôi từ chối rồi.” Sở Trung Thiên lên
tiếng.
Khi Hương Tranh xách hàng lý đi vào, Sở Trung Thiên vẫn ngồi trên
sofa trong phòng khách trổ tài biểu diễn cùng cái bật lửa. Thấy
Hương Tranh đi vào, anh dừng tay chỉ vào căn phòng phía trước, bên
trái kệ ti vi, vui vẻ nói: “Phòng của cô.”
Hương Tranh bước vào phòng, đi một vòng xem xét, miệng không ngừng
“ồ, à”: “Thật không ngờ, như không phải là anh vậy, không tồi chút
nào”.
Sở Trung Thiên bĩu môi, cô ta đang khen hay đang chửi xéo anh
vậy?
Hương Tranh cũng chẳng quan tâm tới anh ta nữa, không gian mới
khiến tâm trạng cô khá hẳn lên. Cô thật không dám mơ Sở Trung Thiên
dành một phòng cho cô. Cô cứ nghĩ con người keo kiệt và khó chịu
như anh ta hẳn phải để cô ngủ trong bếp. Không ngờ anh ta lại hào
phóng chuẩn bị cho cô căn phòng xinh đẹp này. Nhìn xem, căn phòng
đầy đủ tiện nghi, sang trọng, toàn là những thương hiệu nổi tiếng,
lại chan hòa ánh sáng, so với phòng của cô, đúng là đẹp hơn nhiều.
Sống ở đây ít lâu cũng không tệ lắm. Biết đâu vận may cho cô một kỳ
nghỉ dưỡng không mất tiền.
Hương Tranh đặt cái túi xách lên giá rồi vội vàng đến bên cửa sổ.
Căn phòng này có vị trí rất đẹp, có thể nhìn thẳng ra bờ biển và
ngắm cảnh rừng núi phía xa. Hương Tranh mở cửa sổ, hít một hơi thật
sâu, tận hưởng luồng không khí trong lành, cảm giác thật thư
thái.
“Này, nha đầu, tôi không mời cô đến đây ngắm cảnh.”
Hương Tranh đang tận hưởng cảm giác thư giãn thì Sở Trung Thiên đã
ở phía sau, lên tiếng phá vỡ những phút giây sảng khoái của
cô.
Tiểu tử chết tiệt. Một ngày anh ta không gây sự với cô là ngứa ngáy
không yên sao? Vậy mà cô lại vừa khen anh ta, xem chừng là khen
nhầm rồi. Hương Tranh lẩm bẩm một mình rồi quay lại, dựa lưng vào
tường nhìn Sở Trung Thiên, hỏi cộc lốc: “Chuyện gì?”.
“Mau thay quần áo, lát nữa sẽ đi ăn.”
“Biết rồi.” Hương Tranh khẽ đáp nhưng vẫn đứng yên đó nhìn Sở Trung
Thiên.
Sở Trung Thiên bị chiếu tướng một lúc, hoài nghi hỏi: “Này, nhìn
tôi làm gì, mau thay quần áo đi”.
“Anh đứng lù lù trong phòng thế tôi thay quần áo được à?” Hương
Tranh trợn mắt lườm Trung Thiên, không khách khí nói.
“Tôi lại cứ tưởng cô muốn nhờ tôi giúp.” Sở Trung Thiên làm bộ cố ý
ngó nghiêng ngực cô, trả đũa lại.
Hương Tranh đỏ mặt, lập tức đẩy Sở Trung Thiên ra khỏi phòng, tức
giận hét lên: “Tay tôi không bị tật, cần gì anh giúp. Anh mau ra
khỏi đây cho tôi nhờ”.
Sở Trung Thiên bị Hương Tranh đẩy ra khỏi phòng, chỉ kịp nghe “rầm”
một tiếng đã thấy cửa phòng khép lại trước mặt. Cô cố ý tra chìa
khóa vào ổ thật mạnh. “Tạch, tạch”, tiếng chìa khóa quay trong ổ
như thầm chế giễu anh là kẻ háo sắc bị đề phòng.
Sở Trung Thiên nhăn mặt, khó chịu vì chiếc áo phông trắng của anh
vừa bị tay cô ta tì vào làm cho nhăn nhúm, anh quay ra phòng khách,
tiếp tục trò chơi với cái bật lửa, thầm đoán chắc còn lâu cô ta mới
thay xong quần áo.
Nhưng Sở Trung Thiên đã nhầm. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng cô
mở ra, nhanh hơn anh nghĩ rất nhiều.
Hương Tranh từ trong phòng bước ra. Cô mặc cái váy bò đã bạc phếch
vì giặt nhiều, sơ mi màu xanh đơn giản, trên ngực áo có in hình mặt
cười lớn màu vàng. Cô ngậm sợi dây chun trong miệng, hai tay túm
lấy mớ tóc đen đang rủ xuống trước ngực, cho ra