XtGem Forum catalog
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325282

Bình chọn: 9.00/10/528 lượt.

ưng kết
quả vẫn vậy, cô bé không hề phản ứng lại.

“Sao vậy? Cô bé nhìn ai khác ư?” Hương Tranh thất vọng rũ
vai.

“Cô tin chắc là cô ấy nhìn cô?” Sở Trung Thiên bỏ tờ giấy ăn xuống,
mỉa mai hỏi.

“Nếu không phải tôi, chẳng lẽ là anh?” Hương Tranh tức giận bác
bỏ.

Sở Trung Thiên thở dài, giơ bàn tay vẫy nhẹ, lập tức má cô bé đỏ
lên. Hương Tranh sững sờ, ngạc nhiên nhìn cô bé đang đỏ mặt nhìn về
phía họ. Hết nhìn cô gái, Hương Tranh lại quay sang nhìn Sở Trung
Thiên chằm chằm.

“Sao nào? Không phải lại đột nhiên thấy tôi đẹp trai đấy chứ?” Sở
Trung Thiên vừa cười vừa nói.

Hương Tranh thực sự muốn bác bỏ nhưng khi nhìn thấy đường nét thanh
tú trên khuôn mặt Sở Trung Thiên, cô không thể không thừa
nhận.

Lần đầu tiên gặp Sở Trung Thiên, Hương Tranh đang bị con chó vàng
đuổi theo, tình huống nguy cấp khiến cô không kịp nhìn rõ anh ta.
Lần thứ hai gặp lại anh ta ở giữa trung tâm thành phố vì sợ anh ta
báo thù, cô vội vàng bỏ chạy, lẩn vào đám đông, cũng chẳng kịp
nhìn. Sau này, cô thường xuyên gặp anh ta, nhưng lần gặp nào hai
người cũng cãi vã, căng thẳng đến mức cô cũng chẳng còn bụng dạ nào
mà nhận ra anh ta là một anh chàng đẹp trai, phong độ. Đến giờ,
nhìn kỹ một chút, phải thừa nhận anh ta rất đẹp trai, đặc biệt là
đôi mắt màu hổ phách, trong sáng và thanh khiết như nước, hút hồn
người đối diện. Lại còn làn da trắng mịn như da em bé nữa chứ.
Hương Tranh thấy ghen tị vì mình thua kém.

“Cho dù cô không muốn thừa nhận tôi nhưng cũng không thể nhắm mắt,
bịt tai trước ý kiến của mọi người được.”

Sở Trung Thiên điềm nhiên cầm tờ giấy ăn lau sạch lớp dầu mỡ dính
trên tay cho Hương Tranh, nhưng ánh mắt thì không buông tha cho cô,
anh nhìn thẳng vào cô vẻ nhâng nhâng.

“Lúc trước quả thật tôi không nghĩ cô là người “nhạy cảm” như vậy.
Xem ra cô cũng giỏi che giấu bản chất nhỉ?”

Hương Tranh kinh ngạc. Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang được
Sở Trung Thiên lau sạch, không dám tin là cô đưa tay ra cho anh ta.
Đáng chết! Cô đang làm cái gì thế này? Mặt Hương Tranh đỏ bừng, cô
vội vã giật mạnh bàn tay về, giận dữ quát: “Anh vừa nói linh tinh
gì vậy?”.

“Tôi không hề nói linh tinh. Cô đúng là đồ không biết cao thấp
mà.”

Bị Sở Trung Thiên bóc mẽ, Hương Tranh tức tới muốn ói máu. Tên tiểu
tử đáng chết, rõ ràng là cố ý hạ nhục cô đây. Cô phải tìm cách trả
đũa mới được. Đúng lúc đó, tiếng của cô bé thu

ngân thỏ thẻ cất lên bên cạnh hai người: “Hai vị muốn thanh toán
phải không ạ?”.

Đang là mùa thu, khí trời mát mẻ. Đường phố đông đúc, nhộn nhịp. Sở
Trung Thiên khoan khoái cầm lon trà xanh, vừa đi vừa nhấm nháp. Anh
cười suốt từ lúc ở trong quán ăn cho đến giờ. Bên cạnh anh là Hương
Tranh, buồn thiu, chán nản. Hai người đi bên cạnh nhau như hai mảng
màu tương phản trong một bức tranh.

Nói đúng hơn, từ lúc còn ở trong quán ăn, Hương Tranh đã thấy không
vui rồi. Đó là vì lúc trả tiền, cô bé thu ngân sau khi liếc trộm Sở
Trung Thiên một cái, liền quay sang Hương Tranh lễ phép nói: “Cô à!
Em trai cô đẹp trai quá!”.

Cô còn trẻ như vậy mà lại bị gọi là “cô”, còn nói Sở Trung Thiên là
em trai cô, hỏi sao cô không bực cho được. Nhưng...

Hương Tranh quay đầu nhìn sang Trung Thiên. Dưới ánh hoàng hôn rực
rỡ, khuôn mặt baby trắng trẻo khiến anh ta trông như cậu bé mười
bảy, mười tám tuổi. Quan sát hồi lâu, chính Hương Tranh cũng thấy
đúng là nhìn anh ta trẻ hơn cô thật.

Hương Tranh chán nản thúc vào khuỷu tay anh ta một cái.
“Này!”

“Gì thế?” Sở Trung Thiên quay qua cô cười rạng rỡ.

Hương Tranh nhìn lại khuôn mặt baby của Sở Trung Thiên, chán nản
hỏi: “Anh thành niên chưa?”.

“Năm nay tôi hai mươi ba rồi.” Sở Trung Thiên mỉm cười. Anh cũng
bắt chước cô, hỏi xóc lại: “Còn cô, tiền mãn kinh chưa?”.

Hương Tranh bị Sở Trung Thiên làm cho tức tới xanh mặt. Hậm hực
lườm anh ta, cô trả lời như hét: “Bản cô nương ta mới có hai mươi
tuổi, so với ai đó thì hãy còn trẻ lắm”.

Hương Tranh cao giọng khiến nhiều người đi đường chú ý. Sở Trung
Thiên càng được thể trêu già, cười đáp lại: “Thế mà tôi cứ ngỡ cô
đã ngoài ba mươi cơ đấy”.

Hương Tranh bị câu nói này của Sở Trung Thiên hạ nhục, tức giận đến
mất hết lý trí. Bất chấp việc hai người đang đi giữa dòng người
đông đúc, cô vẫn giơ cao chân về phía anh, định đạp cho anh một
cái, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, cô thu chân về, đưa tay ra trước
mặt Sở Trung Thiên nói cộc lốc: “Đưa đây”.

Sở Trung Thiên nhíu mày, không sợ chết, tiếp tục trêu đùa: “Đưa cái
gì? Thân thể tôi á?”.

Thật không ngờ, Hương Tranh ném trả anh một câu chửi thề: “Đưa cái
đầu cha anh ấy”. Vì quá tức giận, Hương Tranh cho rằng câu này nói
còn quá nhẹ với anh ta. Cố nuốt cơn giận, Hương Tranh cho tay vào
túi quần anh ta, lục tìm ví tiền.

Nhìn bàn tay Hương Tranh không khách khí sục sạo trong túi quần
mình, Sở Trung Thiên không những không nổi giận mà còn cười cợt,
giọng lả lơi: “Sao? Phải chăng c