Snack's 1967
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325222

Bình chọn: 10.00/10/522 lượt.

/>“Vậy tại sao lúc trước lại phản đối đề nghị của chị?” Hương Đình
vẫn gầm gừ đầy bực tức.

Hương Tranh sợ hãi nhìn chị, lo rằng cơn giận sẽ khiến lỗ mũi chị
ấy phun ra lửa.

“Đề nghị nào ạ?” Hương Tranh cẩn thận hỏi lại. Quả thật cô không
muốn bị biến thành món thịt nướng trong ngày hôm nay.

“Chị buộc Sở Trung Thiên phải có trách nhiệm với em. Vì sao từ
chối?”

À, chuyện là thế này... Nhưng...

“Tại sao em lại phải đồng ý?” Hương Tranh vẫn cố chấp.

Hương Đình thiếu chút nữa thì bị cô em làm cho tức chết.

“Em có biết là chị đang tìm cách thu vén cho em không? Thử nhớ lại
coi, hai mươi năm nay, có anh chàng nào để ý đến em không? Sau này,
nếu vẫn không có ai muốn lấy em, thì em phải làm thế nào?”

Hừm! Hóa ra ngay từ đầu bà chị của cô có chủ ý này... Không phải là
để cô lập nghiệp... mà là ý này.

Hương Tranh giơ tay lau những giọt mồ hôi tưởng tượng trên trán,
thử nói lý lẽ với chị gái: “Chị! Chẳng phải chị từng nói yêu đương
là chuyện không tính trước được hay sao. Cho dù hôm nay say đắm,
ngày mai cũng có thể tan vỡ”.

“Sở Trung Thiên không phản đối thì em còn cãi cái nỗi gì. Một người
vừa đẹp trai vừa biết điều như anh ta trên đời không có nhiều đâu.
Em phải biết nắm lấy cơ hội. Dù thế nào em cũng phải nghĩ cách trói
buộc anh ta, làm cho anh ta phải cưới em, biết chưa hả? Một năm
không dài đâu, thời gian trôi qua rất nhanh, em không được lơ là.
Mau nghĩ cách mê hoặc anh ta đi.” Hương Đình vỗ vỗ vai em gái, nói
xong liền quay vào trong phòng khách.

Hương Tranh đứng chôn chân, buồn rầu nhìn lên trần nhà. Lẽ nào cô
phải dùng mỹ nhân kế để mê hoặc anh ta?

Hương Đình đi được mấy bước, quay lại thấy cô em vẫn đang đứng yên
nghĩ ngợi, bèn trừng mắt quát: “Đứng ngẩn ở đây làm gì nữa. Mau vào
cùng chị!”.

Hương Tranh nói như sắp khóc: “Em biết rồi!”.

Quay lại phòng khách nhà Sở Trung Thiên, Hương Đình và Sở Trung
Thiên còn ngồi nói chuyện rất lâu. Tới khi mặt trời xuống núi,
Hương Đình mới miễn cưỡng đứng lên ra về. Hương Tranh và Sở Trung
Thiên cùng tiễn Hương Đình ra tới cửa.

““Trung Thiên. Em gái tôi, xin nhờ cả vào cậu.” Hương Đình trang
trọng nói vói Sở Trung Thiên câu cáo biệt.

“Vâng. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.” Sở Trung Thiên cũng long trọng đáp
lời.

Chỉ có Hương Tranh đứng im không nói.

“Vậy tôi đi đây. Có thời gian thì đưa Hương Tranh về nhà chơi.”
Hương Đình giơ tay vẫy.

“Đi cẩn thận.” Sở Trung Thiên nhẹ nhàng đáp lại.

Hương Tranh im lặng quan sát Sở Trung Thiên, trong đầu vẫn vang lên
những lời chị gái vừa nói. Chị gái cô lúc nào cũng đúng. Chị ấy nói
tên tiểu tử này tốt nhưng sao cô cứ thấy nụ cười của hắn ta giống
nụ cười của kẻ bán nước hại dân hơn.

Đến khi Hương Đình biến mất vào trong thang máy, Sở Trung Thiên mới
quay vào nhà. Ngang qua chỗ Hương Tranh, thấy cô vẫn ngẩn ngơ nhìn
vào không trung, nước dãi trong miệng như sắp nhỏ ra đến nơi, bèn
lên tiếng: “Này! Mau lau nước dãi đi kẻo làm bẩn hết nhà
tôi”.

Anh ta nói mà không thèm chọn lọc từ ngữ. Vừa rồi anh ta còn cười
nói ân cần là vậy, bây giờ lại thô lỗ được ngay. Hương Tranh nuốt
nước bọt đang chực trào ra ở hai bên mép. Phải nói là trước mặt chị
gái cô, tên vô giáo dục này diễn xuất rất giỏi. Người như anh ta,
người ta gọi là “đồ hai mặt”. Loại người như vậy, làm sao có thể
kết hôn được.

“Cô có đói bụng không?” Sở Trung Thiên vừa bước đi vừa hỏi.

“Chúng ta vừa mới đi ăn tối về. Tôi có phải lợn đâu.” Hương Tranh
đi ngay sau anh ta nói.

Hai người đi vào nhà. Hương Tranh thu dọn, sắp xếp lại đám đổ vừa
mua về. Sở Trung Thiên mang cái ghế xếp ra đặt cạnh cái bàn tròn
nhỏ kê ngoài ban công. Một lúc sau, Hương Tranh thu dọn xong, bước
ra tìm nước lạnh uống. Ngang qua ban công, cô vô tình nhìn thấy Sở
Trung Thiên đang ngồi đó ngắm cảnh hoàng hôn. Chiếc ghế có phần hơi
nhỏ so với thân thể to lớn của anh ta. Ánh hoàng hôn cuối ngày bao
bọc lây anh ta, làm nổi rõ hơn làn da trắng trên khuôn mặt baby.
Hương Tranh nín lặng thở dài.

Ánh sáng lờ mờ khiến cô nhận ra trên khuôn mặt anh ta dường như
phảng phất nỗi buồn.

Hương Tranh thấy trước mặt những cô gái khác, Sở Trung Thiên rất
hòa nhã, vậy mà với cô, anh ta lại luôn tỏ ra dữ dằn. Đây là lần
đầu tiên cô thấy anh ta có vẻ chán nản, bất lực. Nhà anh ta đang có
chuyện buồn chăng? Hương Tranh hít một hơi thật sâu, thay đổi ý
định, bước thẳng ra ban công.

Cô lặng lẽ đi tới chỗ ban công, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ
bên cạnh Sở Trung Thiên. Khẽ dựa vào tường, Hương Tranh ngẩng đầu
ngắm nhìn những đám mây cuối trời.

Bầu trời quang đãng, những đám mây trắng được ánh hoàng hôn nhuộm
vàng đẹp như vầng hào quang bao quanh các thiên thần.

Cảnh sắc đẹp như vậy có thể làm tiêu tan mọi ưu phiền, nhưng sao
đôi mày của anh ta vẫn nhíu lại đầy vẻ đau thương thế kia?

Ánh hoàng hôn nhuộm hồng khuôn mặt Hương Tranh, cô khẽ cười.

“Sở Trung Thiên!