XtGem Forum catalog
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325062

Bình chọn: 8.00/10/506 lượt.

ô hết chịu nổi rồi?”.

Hương Tranh quyết không đếm xỉa đến thái độ của anh ta, tiếp tục
công việc của mình, thản nhiên như thể cái ví cô đang tìm là của cô
chứ không phải của anh ta.

Lấy được ví ra khỏi túi quần của Sở Trung Thiên, Hương Tranh không
cần biết có Sở Trung Thiên bên cạnh hay không, chỉ chăm chăm đọc
các bảng hiệu hai bên đường.

Hừ! Hôm nay mà không tiêu hết tiền của anh ta, cô không phải là
Hương Tranh.

Với phương châm: “Cứ mua nhiều, dùng không hết thì bán lại cho chị
gái”, Hương Tranh hăm hở càn quét tất cả các cửa hiệu trên phố từ
hiệu to đến hiệu nhỏ, cô đều vào chọn chọn, thử thử. Chuyện mua sắm
kéo dài đến chiều muộn, Hương Tranh khuân về chật một xe đồ.

Nhân viên bảo vệ tòa nhà đang trực ở đại sảnh trông thấy Sở Trung
Thiên và Hương Tranh tay xách nách mang, khệ nệ xách bao nhiêu đồ
đi vào thì nhiệt tình chạy tới giúp đỡ.

“Cám ơn chú Triệu!” Sở Trung Thiên tươi cười, chuyển một ít đồ qua
tay nhờ chú bảo vệ mang giúp, sau đó anh quay sang Hương Tranh,
nhấc lấy mấy cái túi từ tay cô.

Có chú bảo vệ họ Triệu nhiệt tình giúp đỡ, Hương Tranh và Sở Trung
Thiên dễ thở hơn hẳn, khoan thai đi vào trong. Hương Tranh vô cùng
cảm kích trước hành động hào hiệp của chú bảo vệ họ Triệu kia, ấn
tượng xấu ban sáng bị xóa sạch. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang,
chỉ ít phút sau, Hương Tranh đã cảm thấy hối hận.

“Trung Thiên, giúp việc nhà cậu cũng dùng hàng hiệu cơ à?” Sau khi
xem xét tỉ mỉ những logo in bên ngoài túi đựng đồ, chú Triệu đó
ngạc nhiên hỏi lại Trung Thiên.

“Có lẽ gần đây cô ấy thích làm người mẫu thời trang”, Sở Trung
Thiên trả lời lấp lửng.

Hương Tranh giận tím mặt. Ông chú này thật không biết nhìn người.
Cô mà là giúp việc nhà anh ta sao? Cô đường đường là bạn gái Sở
Trung Thiên thuê về. Dù cô có ăn mặc tuềnh toàng cũng không thể
nhầm cô với người giúp việc được.

Chú Triệu gật đầu tỏ vẻ đồng tình với Sở Trung Thiên, nhung câu
chuyện đâu đã dừng ở đó, chú ta còn làm bộ nhớ lại để góp chuyện:
“Thảo nào, sáng nay tôi còn thấy cô ấy đi như người mẫu. Nói thật,
đứng nhìn cô ấy đi bắt tréo chân mà tôi lo quá, lo đến thắt cả tim,
chỉ sợ cô ấy bị chuột rút”.

Sở Trung Thiên bật cười, không nói đỡ cho cô câu nào.

Hương Tranh tái mặt. Con người đáng ghét này lo cho cô đến thót cả
tim ư? Chẳng phải sáng nay chính chú ta đã chạy theo, bảo thẳng với
cô là chân cô ngắn, đi như thế sẽ bị chuột rút hay sao?

Ba người đã đi tới trước cửa thang máy. Sau khi nhận lại mấy cái
túi đồ chú Triệu xách hộ, Sở Trung Thiên mở một túi đồ khác, lấy ra
chiếc hộp nhỏ trao lại cho chú ta nói: “Chú à, đây là loại bánh
trứng chú thích ăn nhất đấy!”.

Hương Tranh nhớ lại, sau khi kết thúc chuyện mua sắm, Sở Trung
Thiên lái chiếc BMW lòng vòng khắp thành phố mới đến được hiệu bánh
trứng Vũ Ngôn này. Chuyện lặn lội đường xa không tính làm gì, điều
khiến Hương Tranh tiếc là số bánh trứng đó được mua bằng tiền của
cô. Vì thẻ tín dụng của Sở Trung Thiên đã bị cô tiêu sạch, anh ta
lại không quen mang theo tiền mặt nên cô đành phải đứng ra thanh
toán. Mà hiệu bánh đó cũng thật quá đáng, bánh trứng làm từ trứng,
chứ có làm bằng vàng đâu mà lấy hơn hai trăm tệ một hộp. Thanh toán
xong, nhìn cái ví xẹp lép mà Hương Tranh tiếc đứt ruột.

Chú Triệu sau khi đón hộp bánh từ tay Trung Thiên, vui vẻ đưa lên
mũi hít một hơi dài, tỏ vẻ khoan khoái.

“Cậu thật có lòng, còn nhớ cả chuyện chú Triệu thích ăn bánh trứng
Vũ Ngôn này, mà không biết Vũ Ngôn, dạo này cô ấy thế nào?”

“Thím Trương nói, cô ấy đi Ý chưa về”, Sở Trung Thiên trả
lời.

Vũ Ngôn là ai? Tiệm bánh trứng Vũ Ngôn có quan hệ như thế nào tới
hai người này? Hương Tranh thắc mắc nhưng không dám hỏi.

“Lâu không gặp, cũng thấy nhớ ghê lắm. Mà thôi, hai người mau lên
nhà đi, xách nhiều đồ thế này đứng lâu mỏi lắm.” Chú Triệu vẫy tay,
cầm hộp bánh trứng, quay người bước ra phía đại sảnh. Mới đi được
mấy bước, như nhớ ra chuyện gì, chú Triệu vội vã quay lại nói:
“Quên mất, vừa xong có một cô gái đến tìm hai người. Cô ấy nhìn rất
giống cô Hương đây, chắc cô ấy còn đợi trên nhà cậu”.

Cả Hương Tranh và Sở Trung Thiên đều ngạc nhiên nhìn nhau như muốn
hỏi người ấy là ai.

Một cô gái nhìn giống Hương Tranh ư? Ai vậy nhỉ?

Chìa khóa để giải đáp câu hỏi đó nằm ngay ở câu nói của chú bảo vệ:
“Cô ấy nhìn rất giống cô Hương”, chỉ là Hương Tranh nghĩ không ra
thôi, người mà chú Triệu nói chính là bà chị Hương Đình của
cô.

Thật khó đoán!

Lúc đầu, Hương Tranh đã khẳng định không thể có chuyện chị Hương
Đình đến đây tìm cô. Sau đó, nghe chú Triệu miêu tả, Hương Tranh
thở phào, người ấy chắc chắn không phải là chị gái cô vì chị em cô
không giống nhau, nói đúng hơn là cô đẹp hơn hẳn chị gái.

“Chị!” Hương Tranh trợn mắt, miệng há hốc, kêu lên: “Sao chị lại
tới đây?”.

Hương Đình đứng trước cửa căn hộ của Trung Thiên, trừng mắt tức
giận nhìn đôi nam nữ vừa bước đên, rồi giơ t