
ông ta vẫy Triệu
Ninh lại gần. “Triệu quản gia, bắn nát tay trái của con nha đầu này
cho ta.”
“Vâng, thưa lão gia.” Triệu Ninh nhanh nhẹn rút từ bao da đeo ở
thắt lưng một vật màu đen. Hương Tranh nhìn kỹ, đó là một khẩu súng
lục.
Hương Tranh mở to mắt sợ hãi nhìn Sở Nhân Vũ, tay chân lạnh toát.
Sở Trung Thiên vô cùng lo lắng, cố gắng thoát ra, nhưng anh lại bị
tên gia nhân của Sở Nhân Vũ tức giận thúc cho một gối vào bụng. Anh
đau đớn quỵ gối xuống đất. Triệu Ninh giở trò mèo vờn chuột, từng
bước từng bước tiếp cận Hương Tranh. Đúng lúc anh ta chĩa súng,
nhắm vào tay trái Hương Tranh thì cửa phòng bật mở, tiếng thét chói
tai vang lên.
“Dừng tay, thả cô ấy ra.”
Đám đông trong phòng cùng lúc quay lại nhìn ra cửa. Một thanh niên
cao lớn bước vào.
Sở Nhân Vũ kinh ngạc nhìn người thanh niên đang bước vào, mất một
lúc ông ta cứng đơ không phản ứng, sau đó mới lên giọng quở trách:
“Tu Phàm, con đến đây làm gì? Mau đi ra ngoài!”.
Sở Tu Phàm không dừng lại, anh đi qua Hương Tranh, đến trước mặt
cha anh cầu xin: “Cha! Cha hãy tha cho họ”.
“Vớ vẩn. Đây không phải là việc của con. Mau đi ra!”
“Không. Con không đi, cha không tha cho bọn họ, con không đi.” Sở
Tu Phàm làm mặt kiên định, nhất quyết không nhúc nhích.
Sở Nhân Vũ tức giận quát: “Sở Tu Phàm, con có biết mình đang làm gì
không?”.
“Cha, con cầu xin cha, xin cha tha cho bọn họ. Những chuyện trước
đây đều là do cha làm sai, bọn họ đã không truy cứu nữa, cha đừng
làm khó bọn họ nữa, có được không?”
“Ai nói với con như vậy? Thật là vớ vẩn!” Sở Nhân Vũ cau mày tức
giận quát người bên cạnh. “Triệu Ninh, mau đưa thiếu gia ra
ngoài.”
“Con không đi.” Sở Tu Phàm hất tay Triệu Ninh ra, đến đứng phía
trước Hương Tranh. “Cha, nếu cha muốn giết họ, xin hãy giết con
trước.”
Hương Tranh kinh ngạc nhìn tấm lưng của người trước mặt, đầu óc
trống rỗng, cho đến khi Sở Nhân Vũ lại tức giận hét lên, cô mới dám
tin đây là sự thật.
“Nghịch tử! Ngươi thật là đồ nghịch tử! Ngươi vì đám rác rưởi này
mà phản bội lại người cha nuôi ngươi bao nhiêu năm nay?” Sở Nhân Vũ
lùi lại phía sau, run lên vì giận dữ. Không biết có phải cô hoa mắt
nhìn nhầm không nhưng Hương Tranh thấy mặt Sở Nhân Vũ tím bầm
lại.
Khác với vẻ tức giận của Sở Nhân Vũ, Sở Tu Phàm vẫn bình tĩnh nói
tiếp: “Cha, Hương Tranh không phải là đồ rác rưởi, Hương Tranh là
người bạn mà con yêu quý nhất. Nếu cha muốn giết cô ấy thì hãy giết
con trước đi”.
Hương Tranh choáng váng nhìn con người đứng phía trước, không dám
tin vì cô mà anh có thể nói với cha mình những lời như thế.
Sở Nhân Vũ cũng bị sốc, ánh mắt bừng bừng lửa giận, khuôn mặt dần
xanh tái.
Ông ta đưa tay run run chỉ vào mặt Sở Tu Phàm, tức giận mắng:
“Ngươi... ngươi... là đồ bất hiếu... đồ....”. Ông ta còn chưa nói
xong đã đưa tay ôm ngực, lảo đảo ngã xuống.
Sự việc đột ngột xảy ra khiến Hương Tranh đờ đẫn, cô nhất thời
không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ mơ hồ biết lúc đó tình
cảnh rất hỗn loạn, chỉ còn tiếng quát mắng của Triệu Ninh vẳng đến
tai cô.
“Sở Tu Phàm! Cậu biết rõ lão gia bị bệnh tim mà còn cố tình nói
những lời đại nghịch bất hiếu ấy. Tôi nói cho cậu biết, lão gia mà
có mệnh hệ gì, tôi quyết không tha cho cậu.”
Bệnh tim... Sở Nhân Vũ bị bệnh tim?
Hương Tranh sửng sốt nhìn Sở Tu Phàm đang đứng trước mặt cô, chỉ
thấy anh bất động, đầu cúi thấp, ánh mắt đầy đau đớn nhìn xuống đôi
bàn tay buông thõng.
Sở Nhân Vũ bị sốc, bệnh tim tái phát, được đưa đi bệnh viện cấp cứu
nhưng một giờ bốn mươi lăm phút ngày hôm sau, ông ta qua đời.
Tin tức này hai ngày sau mới về tới Sở gia.
Sở Tu Phàm một mực cho rằng mình đã hại chết cha, sau khi lo xong
tang lễ cho Sở Nhân Vũ, anh lui về ở Hướng Ninh viên, không chịu ra
ngoài. Tiêu Nhiễm Ninh và Sở phu nhân đến đón cha Sở Trung Thiên về
Thiên Nhan, Hương Tranh và Sở Trung Thiên tình nguyện ở lại Sở gia
chăm sóc cho Sở Tu Phàm, đợi anh bình tâm lại, họ mới quay trở về
Thiên Nhan.
Vĩ thanh: Ái tình không có đoạn kết
Thấm thoát, Hương Tranh và Sở Trung Thiên đã quay về Thiên Nhan
được hơn nửa năm.
Hôm nay, Hương gia thật là náo nhiệt. Hương phụ thân, Hương phụ mẫu
từ ngoại tỉnh trở về. Sở phụ thân, Sở phụ mẫu cũng tới, còn có thêm
cả gia đình Tiêu Nhiễm Ninh nữa. Thật hiếm khi Hương gia đông khách
như hôm nay.
Hai vị tiền bối nhà họ Sở hôm nay tới đây để bàn với Hương gia về
hôn sự của Sở Trung Thiên và Hương Tranh. Sở phu nhân đã không còn
phản đối hai người yêu nhau, thậm chí thấy Hương Tranh vì yêu con
trai mình mà không ngại mạo hiểm cả tính mạng, dám một mình tìm đến
Sở gia thuyết phục Sở Nhân Vũ tha cho mẹ con bà, bà cảm động đến
rơi lệ. Kể từ đó, bà đã coi Hương Tranh như con gái mình, thậm chí
còn có phần yêu thương cô hơn cả Sở Trung Thiên.
Bố mẹ Tiêu Nhiễm Ninh lại đến để xem mặt cô con dâu tương lai là
Hương Đình. Mặc cho Hương Đình từ chối lời cầ