
Vù vù…
Một cơn gió thổi đến, khẽ mơn man thổi trên trán An Vũ Phong, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng khuôn mặt của Phong làm từng đường nét trên khuôn mặt sáng rõ, hiền hòa.
Tôi tròn mắt, đờ đẫn nhìn An Vũ Phong, cảm tưởng như cậu ấy sắp cưỡi ngọn gió bay vút lên không trung!
- Ủa! Đừng nhìn người ta đắm đuối thế chứ! – An Vũ Phong đột nhiên mở he hé một mắt, nhìn tôi cười châm chọc. – Thấy tôi đẹp trai quá nên phải lòng rồi hả?
- Ai thèm! – Nghe tên An Vũ Phong đó nói, tôi định phản bác ngay lập tức. Ai ngờ tôi va mặt luôn về phía trước, mặt tẹt dí như quả cà chua ép!
- Phư phư phư phư! Không phản kháng lại hả? Chắc bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?
- Hừ hừ… cười cái gì! Còn cười nữa là tôi đi đấy!
Ủa?! Chuyện gì thế này? Cuộc đối thoại nghe như cặp tình nhân đang cãi nhau, tôi cứ như đang “làm nũng” với tên đó!
Cái tên này nhất định sẽ nói: “ Muốn đi thì cứ đi!” hay những câu đại loại như thế để chọc tức tôi chết luôn! Hừ… Thái Linh, mày đúng là tự rước họa vào thân!
Tôi hối hận tự lấy tay vả vào miệng mình, lùi về phía sau. Nhân lúc An Vũ Phong chưa kịp nói mấy câu đó mình chuồn là thượng sách.
- Đừng đi!
Hả?! An Vũ Phong… hắn ta nói gì vậy? Đừng đi?!
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn An Vũ Phong. Cái tên này từ trước tới giờ không châm chọc người khác được vài câu là không chịu ngồi yên. Đúng là chuyện lạ bốn phương!
Thấy điệu bộ đó của tôi, An Vũ Phong như sực tỉnh, mắt cậu ta sáng rực lên, nháy mắt:
- Tôi… không muốn cô đi vì muốn cô làm cây hương muỗi sống, chứ ở đây nhiều muỗi quá!
- Hương muỗi sống?! – Á à, đúng là chứng nào tật nấy – Đã thế, cầu cho cậu ở đây bị bọn muỗi xúm vào làm thịt cho rồi!
Tôi cứ như súng liên thanh được bóp cò, “xổ” ra câu rủa xả hắn ta, quay người toan bỏ đi.
- Đừng đi! – Tôi chưa kịp đứng lên thì An Vũ Phong đột ngột kéo tay tôi lại.
- Gì nữa đây? Số tôi hay đen đủi nhưng tôi không phải con ngốc! Còn lâu tôi mới làm hương muỗi sống nhé! Hừ! – Tôi tức tối gầm gè, quay lại trừng mắt nhìn hắn.
An Vũ Phong nhíu mày, quay vội đầu ra chỗ khác nhưng vẫn túm chặt tay tôi quyết không buông.
- Đừng đi mà… ngồi đây với tôi được không?
Trời! Tên này sao nói lí nhí thế nhỉ… chắc là hắn ta đang xấu hổ đây mà!
Boong!
Nghĩ bụng, mắt tôi bỗng sáng quắc lên! Hơ hơ hơ… phải nhân cơ hội này “chỉnh” hắn một trận nên thân mới được!
- Được rồi! Cậu đã nói thế thì tôi ngồi lại! – Trông điệu bộ tôi cứ như đại minh tinh màn bạc, phủi phủi tay ngồi nghiêm chỉnh về chỗ cũ. – Vậy cậu tính tiếp đãi tôi thế nào đây?
- Tiếp đãi?! An Vũ Phong quay đầu lại ngây ngô không hiểu.
- Đương nhiên rồi, tôi hi sinh cả thời gian nghỉ ngơi ra đây hóng gió với cậu thì phải có chút thù lao gì chứ?
An Vũ Phong sững người rồi đưa tay xem đồng hồ:
- Còn 10 phút nữa!
- Còn 10 phút nữa là sao? – Tôi nghệt ra nhìn An Vũ Phong .
Trong bóng tối lờ mờ, mắt cậu ta sáng như thiên sứ. Ánh mắt đó cứ như mũi tên nóng bỏng nhắm đứng vào tôi.
Thịch thịch thịch thịch!
Tim tôi như xe bị mất phanh, đập loạn nhịp, đập nhanh đến mức suýt rơi ra ngoài!
…
Im lặng một lúc, An Vũ Phong ngẩng đầu lên chăm chú nhìn trời, thi thoảng lại vuốt tóc.
- Thái Linh! – Đột nhiên giọng An Vũ Phong gọi tôi có vẻ rất căng thẳng.
- Sao?! – Tôi quay đầu lại không hiểu.
An Vũ Phong nhìn tôi cười đắc ý:
- Nhìn lên trời xem! Coi như là thù lao tôi dành cho cậu!
Nhìn lên trời?! Thù lao?!
Tôi mắt tròn mắt dẹt ngẩng cổ lên nhìn.
- Oa! Sao băng! Là sao băng!
Trên bầu trời đột nhiên có một vệt sáng dài, trông cứ như ngọn lửa bừng sáng trong màn đêm!
- Trước khi đến đây, thời sự có nói tối nay sẽ xuất hiện mưa sao băng Leo! Thế nào? Đẹp không? – Giọng An Vũ Phong còn hứng khởi hơn cả tôi, dường như cậu ấy chờ đợi thời khắc này lâu lắm rồi.
- Oa… đẹp quá! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sao băng đó! Không, mưa sao băng mới đúng chứ!
Tôi ngẩng đầu, hai mắt sáng bừng nhìn sao băng như dải lụa của nàng tiên lướt nhẹ qua bầu trời.
- Nhìn đằng kia kìa! Lại có nữa! - An Vũ Phong trông giống như đứa trẻ, chỉ tay lên trời thích thú – Thái Linh! Nhìn kĩ vào! Đợt sao băng Leo lần sau phải đợi đến rất nhiều năm nữa mới có!
- À! À! – Tôi gật đầu lia lịa, ngắm một ngôi sao băng lướt qua bầu trời lung linh, huyền ảo.
Sao băng mỗi lúc một nhiều, rơi càng lúc càng nhanh. Tôi không kìm nổi mừng rỡ, cuối cùng đứng bật dậy, chỉ tay lên trời, vừa gào to vừa nhảy cẩng lên.
- Oa! Oa! An Vũ Phong! Nhìn đằng kia kìa, ngôi sao băng màu xanh!
- Ừ! Nhiều sao băng quá, cứ như đang mưa.
- Ha ha ha! Tuyệt quá! Không ngờ mưa sao băng lại đẹp đến thế!
- Đúng là ngố hết thuốc chữa! – An Vũ Phong đứng bên cạnh mỉm cười nhìn tôi, hai tay đ