Cô Nàng Xui Xẻo

Cô Nàng Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211312

Bình chọn: 8.00/10/1131 lượt.

chảy thông suốt… Hơ hơ hơ, đáng đời hắn! Đã quá! Đã quá!

- Lâm Tử Hạo, cậu tưởng có cậu giúp đỡ thì An Vũ Phong sẽ chiến thắng sao? Nếu như cậu cảm thấy không phục thì đợi đến cuối tháng tổ chức vận động bỏ phiếu cho giải thưởng người nổi tiếng nhất của British, chúng ta sẽ còn gặp nhau lại! – Ân Địa Nguyên lạnh lùng buông ra một câu. – Cũng có thể lần này người đánh bại An Vũ Phong lại chính là cậu ta đấy!

Ân Địa Nguyên đột nhiên chỉ tay về phía tôi rồi nhìn tôi cười, toàn thân tôi run lên.

Tôi ư? Đánh bại An Vũ Phong ư?

- Các người... đuợc thôi! Cứ đợi đó mà xem!

- Lâm Tử Hạo cuối cùng cũng bỏ cuộc, chuẩn bị rời khỏi hiện trường!

- Ngài trợ lí… Đợi tôi với! – Tên tay sai mập lùn nhúc nhích thân người ục ịch của mình, chạy theo sau lưng, trông giống như bị thịt biết đi. Bóng hai tên đó mỗi lúc một nhỏ lại, dần dần chỉ còn lại một chấm đen.

- Hừ, thật là nực cuời quá, hắn ta tưởng thiệt kìa! – Tôi cười cảm kích quay đầu nhìn bốn người bạn tốt, nhưng không ngời lại bắt gặp bốn ánh mắt kì lạ đang chiếu thẳng vào tôi…

- Chuẩn bị tinh thần đi! – Ân Địa Nguyên nhíu mày nhìn tôi, lạnh lùng phát ra năm chữ.

Cái gì… chuẩn bị đi… thật sự… thật sự muốn tôi ra thi tuyển sao?

Giang Hựu Thần từ nãy đến giờ không nói gì cả, đến lúc này mới nở nụ cuời an ủi tôi, rồi quay người im lặng rời khỏi chỗ tôi cùng ba người bạn còn lại của cậu ta.

Đây… đây là bản cáo trạng cuối cùng dành cho tôi ư?

Tôi nghĩ tôi không nên nhúng tay vào nồi nuớc này chút nào. Tôi bỗng nhớ đến khuôn mặt đầy giận dữ của Lâm Tử Hạo lúc rời khỏi, cùng ba bộ mặt đằng đằng sát khí của ba vị “ân nhân” vừa giúp tôi – tam đại tướng quân. Tôi chỉ mới tiếp cận Giang Hựu Thần một chút xíu đã gây ra chuyện lôi đình thế này, nếu tiếp tục như thế, e rằng cả cái mạng của tôi cũng khó giữ…

Ông thần xui xẻo ơi, ông thần xui xẻo! Xin ông đấy, đừng có đứng gần con quá…

Tôi vừa niệm xong câu thần chú mà mình vừa “cấp tốc” nghĩ ra thì cũng là lúc bước vào ngôi nhà tràn ngập ánh đèn của mình!

- Mẹ ơi, con về rồi đây! – Tôi nhìn thấy mẹ đang ngồi ăn cơm… miệng nhai tóp tép…

- Về rồi à? Ăn chưa? – Mẹ nhìn thấy tôi, khuôn mặt tươi rói như hoa, vui vẻ chạy qua phía tôi, hỏi thăm dồn dập, lại còn đứng nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt.

- Dạ chưa. Mẹ đang ăn gì ngon vậy? Sao không đợi con về? – Tôi ngửi thấy mùi hương ngào ngạt, bụng đánh lô tô dữ dội. Tôi lao về phía bàn ăn, mắt trợn tròn ngạc nhiên. Trên bàn biết bao là đồ ăn ngon: thịt gà hầm, cá chua ngọt, bắp xào hạt thông…

Hôm nay là ngày trọng đại gì thế nhỉ?

- Mẹ! – Tôi nhìn mẹ lòng đầy hoài nghi, thái độ vui vẻ của mẹ ban nãy nhất định có vấn đề!

- Ừ, mau đến đây ăn đi. Mẹ biết gần đây con rất cực nhọc, vì vậy đã gọi nhiều món ăn ngon cho con, con có cảm động không? – Mẹ tôi cười mỗi lúc một lớn hơn, tay ôm chặt cổ tôi. – À, hôm nay có người mang thư đến cho con, mẹ để nó trên bàn trong phòng của con đấy!

- Vậy à? – Tôi quay người đi lấy thư, không hiểu ai viết thư cho tôi nhỉ? Tôi có cảm giác bất an, lo lắng bóc lá thư ra.

Chuẩn bị chính thức hành động, toàn lực phối hợp cùng tam đại tướng quân!

Thì ra… thì ra là mệnh lệnh của người bí mật…

Dưới ánh trăng, hàng chữ đó hiện ra lung linh… cứ như là những câu thần chú có ma lực kinh hồn… Tôi ngoảnh đầu nhìn ra phía phòng khách, mẹ tôi đang ngồi ăn ngon lành mấy món trên bàn… Không có tiền ăn uống sẽ rất kham khổ… Cho dù chặng đường tới có nguy hiểm đến đâu thì cũng phải đi tiếp thôi!

***- Tiểu Linh, mau đi mua bia đi con, hiếm khi mới đuợc một bữa ăn thịnh soạn thế này! – Mẹ tôi miệng vừa tóp tép, tay vừa múa may chỉ về phía tôi.

Mẹ ơi! Con nghĩ mẹ không cần bia thì cũng phấn chấn thôi mà… Tôi bước ra khỏi nhà, ánh trăng lạnh lẽo hắt cái bóng cô đơn và buồn bã của tôi trên đường. Mẹ tôi thì hoàn toàn vô tư không nghĩ ngợi gì, chỉ tội nghiệp đứa trẻ nghèo đáng thương là tôi thôi…

Điều duy nhất có thể an ủi tôi là tại giờ phút này tôi có thể đuợc quay về với thân phận con gái, mặc bộ váy rộng mà tôi vẫn thường mặc ở nhà, tôi cảm thấy bản thân mình cũng thoải mái hơn nhiều.

Kéttttt!

Tôi vẫn còn đang tận hưởng cảm giác được làm con gái thì một chiếc xe đua màu đen chạy đến dừng ngay cạnh bên tôi.

Cửa xe mở ra, có nguời bước từ trên xe xuống.

Xoạt!

Bốn chàng thanh niên cao to mặc đồ màu đen đứng xếp hàng ngay ngắn trước mặt tôi.

- Ôi má ơi! – Những tên trùm xã hội đen đến tìm tôi báo thù sao? Tôi hét lớn rồi bỏ chạy.

- Đợi một lát…

Ủa? Cái giọng này… hình như nghe quen quen…

Tôi dừng đôi chân đang bủn rủn sợ hãi chuẩn bị bỏ chạy của mình lại… quay đầu nhìn… Giang Hựu Thần ư?

Người vừa cất giọng ban nãy quả đúng là Giang Hựu Thần! Còn có… Ân Địa Nguyên, Kì Dực và Nghiêm Ngôn nữa! Bốn người bọn họ mặc âu phục trông rất chỉnh tề, trên tay họ còn có…


Snack's 1967