Snack's 1967
Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con

Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329813

Bình chọn: 7.5.00/10/981 lượt.

en lỏi trong cơ thể nó.

Cố đứng dậy, mím chặt môi. Mái tóc đỏ bay trông gió một cách vô tình khiến người đối diện cũng phải phần nào lạnh người.

Nó bay lên không trung, một cú đá chuẩn không cần chỉnh ngay vào đầu đối thủ. Lam Chánh chới với lùi ra sau mấy bước, ông ta đưa tay xoa gáy, mặt nhăn lại.

Nhóc Tuấn Dương giơ đồng hồ lên xem rồi bảo:

- Đã hơn 6' trôi qua rồi! Dựa theo Lí học, ba đang tác dụng vào con một lực có phương thẳng đứng và chiều hướng lên, tuy nhiên hai cha con cứ đong đưa tại chỗ như thế này là do có một lực khác cân bằng với lực kéo cánh tay ba. Cái đó gọi là trọng lực thì phải. Theo tính toán, lực cánh tay ba sẽ được giới hạn trong một khoảng thời gian với một vật có một khối lượng nhất định nào đó và con chính là ví dụ điển hình. Viên đá này mang một khối lượng xấp xỉ hơn 3/4 khối lượng cơ thể con đồng nghĩa với việc lực của cánh tay ba sẽ bị giảm sớm hơn dự định, mấu chốt là nếu làm khối lượng giảm lại thì ta sẽ cầm cự được thêm một khoảng thời gian nữa. Con nói đúng không ba???

- A... Nhóc con! Hơ.. Ba sẽ buông tay con vì..... giật mình đấy! Con học đâu ra mấy cái thứ đó...vậy?

- Trên tivi.... Chương trình Vật Lí lớp 6! - Tuấn Dương chớp chớp mắt, hồn nhiên đáp.

- Oh my god! Con trai tôi! Con mà rơi xuống biển.....thì.... đúng là một tổn thất lớn của nhân loại! - hắn mím môi, tuy là đang gồng hết sức nhưng vẫn cố cười với con.

- Ba mau phụ con tìm cách cắt đứt cái viên đá đang cột vào chân con đi!!!!! - thằng nhóc cuống quýt.

- IQ của con đúng là ẩn số! Ba sắp sốc đến chết rồi đây!!!

Tuấn Dương như cảm nhận được điều gì đó, nghi hoặc ngước lên nhìn ba nó:

- Nói cho con biết, có phải ba đang gượng hết sức và sắp không chịu nổi nữa rồi không?

- ... Đúng là... không gì giấu được con!!!! Một cánh tay của ba có lẽ không.... đủ để chúng ta.... sống....!

- Ba này! Sao ngày thường không chịu chơi thể thao chứ??? - Tuấn Dương nhăn nhó trách ba nó.

- Uầy.... Ba tập thể hình thường xuyên lắm đấy!!!!! Giữ con được hơn tám phút còn gì! Nói là con yêu ba đi!!!! - hắn tha thiết nhìn con trai, trong lòng cứ nghĩ đây là lần cuối.

- I love you so much!!!!

- Sốc tập 2! Biết nói... tiếng anh nữa cơ đấy!!!! - hắn cười cười.

Máu miệng Lam Chánh ứa ra khi vừa hưởng mấy cú đấm liên tiếp vào bụng, ông ta nửa ngồi nửa quỳ thở dốc. Nó nhân cơ hội bay đến làm ông ta không kịp tránh, thế là tiếp tục ăn một cú đá nữa.

Cánh tay hắn đang dần rụng rời, không còn chút sức nào để gồng cả. Khẽ nhìn con trai, hắn mỉm cười:

- Kiếp này chúng ta chỉ được làm cha con có mỗi một ngày con nhỉ?

- Con biết ba đã gắng hết sức! Thôi thì chấp nhận số phận! - Tuấn Dương cũng cười với hắn.

- Ba không chịu nổi nữa, cánh tay của ba kiệt sức rồi!

- Ba cứ buông đi, dù sao hai chúng ta cũng đâu chết một mình, hai trở lên là số nhiều rồi!

- Ba xin lỗi, nếu có kiếp sau thì nhớ làm con của ba nữa nhé!

- Vâng.

Cánh tay bám trên lan can lỏng dần, lỏng dần và cuối cùng là buông hẳn. Hai cha con vẫn nhìn nhau, ánh nhìn không bao giờ dứt. 



 "Bặt"

- Chưa có sự.... đồng ý của tôi.... Ai cho hai người chết hả???

Gương mặt nó tái méc, đầy mồ hôi. Cánh tay kia đang cố nắm lấy tay hắn.

- Gia Mẫn?

- Mẹ?

Hai cha con ngơ ngác nhìn nó, hoàn toàn ngạc nhiên nhìn nó.

- Sao em lại tìm được đến đây? - lòng hắn đầy thắc mắc.

- Đọc lén tin nhắn trong điện thoại anh đấy!

Nó dùng một sợi dây thừng gần đó cột vào hông của mình rồi cột vào một cái gì đó chắc chắn, sau đó tiến đến lan can may là kịp nắm lấy tay hắn. Nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.

- Em sẽ chịu đựng nổi chứ? Nặng lắm đấy!!!!

Mồ hôi lạnh của nó toát ra, gương mặt càng tái hơn. Nó lắc đầu:

- Không sao đâu! Bám lấy tay em đi!!!!

Hắn nắm vào cánh tay của nó để nó đỡ phải dùng sức. Tuy nhiên chắc hẳn tình hình này sẽ không duy trì được lâu.

Khỉ thật! Chiếc du thuyền lại đang ở giữa biển thì biết cầu cứu ai bây giờ?

- Anh nghĩ nếu Tuấn Dương không có viên đá dưới chân thì ta có thể đưa con lên trên trước!!!!

- Thế... anh làm ơn... nghĩ cách đi! Em.. không muốn mất anh và con đâu!!!!

- Mẹ!!!

Hắn và nó nắm tay nhau, tay còn lại của hắn thì nắm tay Tuấn Dương. Quả thật muốn cầm lấy cái gì đó sắc nhọn cũng không được.

Người nó bắt đầu yếu dần đi, lòng hắn lại hoang mang cực độ. Tuấn Dương giơ cánh tay còn lại lần mò lên người ba nó rồi thốt lên:

- Thắt lưng ba có cái gì cứng quá!

Hai mắt hắn sáng lên, nghĩ ra rồi! Nhưng còn phải trông cậy vào con trai.

- Tuấn Dương! Lập tức móc cái đó ra!

Nhanh như cắt, Tuấn Dương đã cầm lấy khẩu súng ấy. Nó hoảng hốt:

- Shin à! Sao lại bảo Tuấn Dương cầm mấy cái đó? Nguy hiểm lắm!