80s toys - Atari. I still have
Có Yêu Mới Có Ghen

Có Yêu Mới Có Ghen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322360

Bình chọn: 8.00/10/236 lượt.

ậu, tớ cần phải làm một vài việc… Tớ thích cậu, Tâm Vũ, không phải chỉ là thích không đâu mà tình cảm của tớ dành càng ngày càng nhiều thêm… Tớ cũng không biết có phải tớ yêu cậu hay không nhưng với tớ mà nói, việc rời xa cậu cũng khiến tớ rất đau lòng.”

Anh rốt cục đang nói gì vậy? Vì muốn được ở bên cô mà phải làm một số việc? Rồi rời xa cô anh cũng thấy rất đau lòng?

Cô không thể nào hiểu được, chỉ biết cắn môi nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.

“Hãy chờ tớ… Tâm Vũ, hãy chờ tớ, tớ nhất định sẽ trở về, khi nào tớ trở về, tụi mình sẽ mãi mãi được ở bên nhau.”

“Chờ cậu hả? Tương Vệ, cậu đừng nói câu nặng gánh như vậy, tớ chỉ mới mười tám tuổi thôi, tớ không thể nào biết được vì sao cậu lại phải rời xa tớ? Còn muốn tớ chờ cậu? Chờ bao lâu? Tại sao tớ phải chờ cậu? Tại sao hả? Chờ, ai có thể lấy tương lai ra đảm bảo?”

Cả hai đều còn rất trẻ, không thể biết trước được tương lai của mình, nếu chia tay, tất cả còn gì để nói với nhau?

“Anh nói được là làm được, Tâm Vũ, hãy tin anh, vì em, chuyện gì anh cũng làm.” Ôm chặt lấy cô, Tương Vệ thầm thì. [Bơ: Thực sự Bơ không biết nên đổi cách xưng hô là anh em lúc nào vì trong bản convert toàn ta-ngươi thôi.'>

Lệ Tâm Vũ không nói gì, cả người run rẩy.

Chờ đợi là một việc rất đáng sợ, lỡ như người muốn gặp không đến, sẽ bị kỷ niệm dày vò.

Đôi mắt cô ngập trong nước mắt, mọi thứ nhòe nhoẹt, cứ nghĩ đến cảnh phải chia tay mà thấy nao lòng, nghĩ đến cảnh người cô yêu nhất sắp phải đi xa cô không thể nói được bất kỳ điều gì.

Từ từ quay người lại, uể oải dán vào người anh, cô không gật đầu cũng không lắc đầu chỉ vươn tay ra và túm lấy quần áo anh một cách bất lực, mệt mỏi vùi đầu vào ngực anh.

Cô không cam tâm, không muốn để anh đi. Cô muốn bắt anh lại, muốn trói anh bên mình, muốn…

Không nghe thấy cô nói gì, Tương Vệ thở dài, nâng cằm cô lên dịu dàng lau những giọt nước mắt nóng hổi cho cô.

“Đừng khóc nữa…” Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc, vậy mà bây giờ cô lại khóc khiến anh thấy đau.

“Nếu như em nói anh đừng đi nữa thì anh sẽ không đi phải không?” Cô nghẹn ngào nói. Nếu có thể, cô sẽ làm tất cả để giữ anh lại.

Khẽ thở dài, anh cúi xuống hôn lên nước mắt và môi cô.

“Anh sẽ về. Nhất định là như vậy.”

Chừng nào? Năm nào? Cô ra sức lắc đầu, câu cô muốn nghe không phải câu đó.

“Anh sẽ viết thư cho em, mỗi ngày một bức cho đến khi nào anh trở về.” Anh thề với cô.

Nếu cô không tin, anh sẽ… Sẽ không đi nữa phải không?

Ghé sát vào gương mặt cô, anh thầm thì.

“Ngày nào anh cũng sẽ gọi điện cho em, để em luôn có cảm giác anh đang ở bên cạnh em.”

Gọi điện? Cô không thèm, cô thèm được ôm anh, được nhìn thấy anh, biết anh vẫn ở bên cô, đưa cô đi chơi, cả hai cũng đi dã ngoại, luôn và sẽ luôn ở bên nhau.

“Anh sẽ…”

Không nghe, cô không muốn nghe anh nói gì nữa.

Mở đôi mắt sũng nước, Lệ Tâm Vũ đưa hai ra áp vào mặt anh như muốn để ghi nhớ mãi trong trong tim gương mặt của người cô yêu.

Nhón mũi chân, cô dán đôi môi đỏ vào đôi môi mềm mại của anh.

*************

Hai bờ môi run rẩy, mùi hương quen thuộc nhưng cảm xúc lúc này lạ lẫm quá, Tương Vệ mở to mắt. Hành động của cô khiến anh xúc động không thể nhúc nhích.

“Tương Vệ, em… rất yêu anh…” Giọng nói của cô thầm thì vào tai anh, hạ quyết tâm nói cho anh biết tình cảm trong tim cô, bởi vì cô sợ nếu hôm nay không nói ra sẽ không còn dịp nào nữa.

Sau khi nói ra câu đó, ngực cô nhói đau, nỗi đau không thể nào nguôi ngoai.

Đầu anh như có bom nổ, trừ câu cô vừa thủ thỉ ra anh không nghe thấy bất kỳ điều gì khác, hai bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra.

Lý trí mách bảo anh cần phải đè nén những khao khát và rung động mãnh liệt nếu không anh sẽ trở nên mất tự chủ.

“Tương Vệ, em… em thấy rất đau… Tại sao lại đau như vậy?” Nếu biết trước việc anh sẽ đi, nhất định cô sẽ không nảy sinh tình cảm với anh.

Đưa hai tay cứng ngắc lên, Tương Vệ nhìn cô chăm chú, có vẻ như lý trí đã biến mất, nở nụ cười gượng gạo.

“Anh không hề muốn làm em đau khổ, anh muốn em được hạnh phúc, anh có cảm giác… Được em yêu, anh rất hạnh phúc và thấy mình may mắn.”

Có thật không? Có thật là anh thấy hạnh phúc không? Nếu thực sự như vậy, tại sao cô không thể bằng được tình máu mủ trong anh?

“Tâm Vũ, hay chờ anh nhé.” Cúi đầu xuống, anh ôm cô và hôn vào môi cô.

Hai cơ thể dựa sát vào nhau, Lệ Tâm Vũ không thể tưởng tượng được, khi cô hôn lên đôi môi mềm mại cũng giống như mình hôn lên mu bàn tay, thế nhưng khi anh hôn cô, tim bỗng dưng đập nhanh dữ dôi, cổ họng khô khốc.

Quanh cô đều bị vây kín bởi mùi của anh, một mùi hương nhàn nhạt khiến người ta đê mê, hơi thở nam tính, và cô rất thích mùi hương này, cô cảm thấy an tâm, ấm áp khi có anh bên cạnh.

Nhưng anh… muốn rời xa cô..

Mở to mắt nhìn gương mặt anh gần sát… Tương Vệ