
lặng ở ngoại ô thành phố, bên tán cây, tách
biệt một chút với những ngôi mộ khác, mẹ Nilk nằm đó, hiền hòa và dịu
dàng như khi bà còn sống. Hàng năm, cô thường đi cùng bố và dì tới đây,
nhưng năm nay khi đột ngột bị dì nhận xét rằng cô sống không thực tế chỉ quanh quẩn trong thế giới của chính mình mà không quan tâm tới người
khác và cô vẫn còn lệ thuộc quá nhiều vào gia đình, tự ái, cô rời khỏi
nhà. Đứng lặng im trước bức chân dung của mẹ, Nilk đưa tay chạm lên
khuôn mặt mà cô luôn nhớ nhung nhưng giờ đã ở nơi nào hư ảo lắm, đôi môi cô khẽ run lên:
- Mẹ… con đã tới rồi đây! Năm nay, con tới đây một mình thôi, mẹ đừng giận nhé, con muốn tự lập một thời gian.
Zenka đặt đĩa trái cây xuống trước bia mộ, đưa cho cô mấy nén nhang rồi lùi ra xa.
- Có phải con sống không thực tế không hả mẹ? Con luôn nghĩ tới mẹ để
sống, con không chấp nhận dì sẽ thay thế mẹ, nhưng mẹ ơi, có người đã
nói là gia đình là nơi mọi người có thể tha thứ cho nhau và cho nhau cơ
hội làm lại. Con muốn ba chúng ta lại làm một gia đình nhưng sao khó
quá! Liệu con, bố và dì có thể là một gia đình hay không khi con luôn
cần mẹ ở bên?
…
- Bây giờ thì cô nên về nhà đi! – Zenka lên tiếng.
- Tôi không muốn!
- Cô không lo cho bố cô sao?
- Bố tôi tái hôn rồi, ông ấy không yêu mẹ tôi nên đã lấy người phụ nữ khác.
- Cô đâu phải bố cô mà phát biểu linh tinh.
- Nhưng bố tôi đã tái hôn khi mẹ tôi mới mất có một năm thôi anh hiểu không?
- Vậy là cô không coi ông ấy là gia đình của cô sao? Tôi đã nói là gia đình thì mọi người có thể tha thứ cho nhau còn gì?
- Tôi… tôi chỉ không tha thứ cho mẹ kế của mình.
- Cô không thể sống mãi trong quá khứ được đâu, như thế thì cô vĩnh
viễn không thể tiến về phía trước và sẽ không bao giờ có một gia đình
giống như cô mong muốn.
- Anh đừng “lên lớp” người khác như thế nữa, tôi không thích.
- Vì tôi nói đúng chứ gì?
- Chẳng vì cái gì cả.
- Về thôi, cho dù đây là nghĩa địa nhưng nếu cô ở đây một mình thì sẽ không tốt.
- Anh muốn về thì cứ về đi! Tôi muốn ở đây!
- Ngộ nhỡ có chuyện gì thì tôi sẽ gặp rắc rối mất!
- Không có chuyện đó đâu! Chẳng phải anh đã nói là trông tôi không có
gì hấp dẫn, chân thì ngắn, người thì béo ú, “thon thon hình vại, thoai
thoải hình chum”đó sao? Người như tôi thì anh đâu cần lo?
- Cô thật đúng là bó tay! Vẫn để bụng chuyện đó à? Vậy thì gọi điện cho bạn trai tới đón đi, tôi về.
Sau đó, Zenka đợi cho tới khi Nilk tức giận bấm số của Quân và gọi cho Quân xong thì mới chịu đi về. Quân lập tức nhờ tài xế riêng của gia
đình cậu tới đón Huyền và thuyết phục cô ghé qua nhà trong giây lát. Yêu cầu anh lái xe đợi trong chốc lát, cô bước vào nhà. Bác Trâm giúp việc
thấy cô về liền mừng rỡ tới đón cô đon đả.
- Cô Huyền, cô đã về rồi sao? Trời! Cô dạo này có hơi gầy đi đấy, thấy cô thế này chắc ông chủ lại buồn lắm!
- Bố cháu ra ngoài rồi ạ?
- Đi từ tối qua chưa về! Dạo này ông hay đi qua đêm lắm còn bà hai thì vẫn nhắc tới cô luôn.
- Dì ấy đi đâu rồi ạ?
- Ra vườn chăm sóc cho mấy cây hoa mà bà cả để lại từ sáng sớm rồi cô à, để tôi đi thông báo là cô đã về!
- Không cần đâu bác, cháu đi luôn đây ạ!
- Vậy cô không ở lại sao? Ngày mai là…
- Cháu biết, bác thông báo với bố cháu là cháu ghé qua, cháu hiện giờ sống rất tốt, bố cháu không cần phải lo lắng gì đâu ạ!
- Nhưng…
- Không sao đâu ạ, cháu không có ý định ở nhà.
- Huyền phải không? Về rồi sao? – Dì Nhàn bất chợt lên tiếng – Nghe thấy tiếng nói nên…
- Không có gì đâu ạ, cháu chỉ về nhà một lát rồi đi luôn đây ạ!
- Vậy thì ít ra cũng nên đợi bố về…
- Cháu đi luôn bây giờ đây!
Người phụ nữ với nước da hơi xanh xao đang trở nên nhợt nhạt hơn khi
nhìn theo bóng dáng của Huyền đang đi nhanh ra cổng rồi bước lên ô tô và đi khỏi tầm mắt, bà nghẹ nghào:
- Huyền… con à…
…
Mấy ngày sau, có tiếng gõ cửa hối hả khi Nilk và Zenka chuẩn bị ăn tối, hơi ngán ngẩm nhưng cậu cũng ra mở cửa:
- Chào em, Zen!
- Vâng, chào anh ạ!
- Anh vào nhà nhé! Anh có chuyện muốn nói.
- Mời anh!
Bước vào bếp, Minh đặt một gói lớn lên bàn, nhìn qua mấy đĩa thức ăn vừa được bày ra anh lên tiếng:
- Dạo này em ăn uống bớt cầu kỳ đi rồi đấy nhỉ, anh nhớ là bình thường em làm nhiều món hơn thế này!
- Hiện thực phũ phàng là cô gái anh bắt em phải ở cùng chỉ biết nấu
vài món đơn giản thôi, còn những món khó hơn thì nó trở nên khó nhận
biết và khó nuốt. Với lại anh đâu có đến vì chuyện bữa ăn.
- Úi! Sao em biết? Nhưng anh có mua ít thức ăn rồi, mình vừa ăn vừa nói nhé!
Zenka giúp Minh bỏ những thứ anh mang theo ra bàn:
- Chị Loan làm phải không ạ? Anh đi ăn cơm ngoài thế này chị ấy không giận chứ?
- Làm sao mà giận, anh tới nhà của em trai anh mà!