
không
muốn bị kéo về địa ngục…
Tiếng bước chân phía sau càng tăng tốc hơn để đuổi cho kịp tốc độ marathon xé
gió của Anh Nghi,người đó vừa chạy vừa thở không ra hơi,thều thào gọi không
thành tiếng.
-Ngh……Ngh..i……..Ngh…
Nó thì tưởng là ma quỷ hiện hồn đang gọi tên nó,vô cùng hoảng sợ,và chân nó
giờ đây không phải chạy nữa,mà là bay luôn rồi,bụi bay mù mịt trong cơn gió
lạnh….
Sau 5 phút….
Nó không thể chạy nổi nữa,liền dừng lại ở cây cột điện,phì phò thở gấp
rút.
Mệt quá rồi.
Nhưng mà…..bóng đen đằng xa đang tiến đến gần,cho tới bây giờ con ma này vẫn
chưa tha cho nó sao?Và trong cái khó ló cái khôn,nó bắt đầu suy nghĩ đến …
Tỏi?-Có phải ma cà rồng đâu mà sợ tỏi.
Thánh giá?-Ở Việt Nam làm gì có Dracula.
Bùa dán?-Cương thi ở bên Trung Quốc cơ mà!
…Vậy?!
NIỆM PHẬT ?
Đúng rồi,niệm phật.Niệm phật để xua tan hồn ma bóng quế….Nó nhắm mắt lại và
bắt đầu lẩm nhẩm từ ” nam mô”
Và bóng đen kia đã đuổi đến nơi,không ai khác đó chính là Vũ Khánh.Hắn cũng
đứng dựa cột đèn và thở hồng hộc.Con nhỏ này,bữa nay làm gì chạy như ma đuổi
vậy?Thật là……
Hắn nhăn nhó mặt mày,thều thào với nó :
-Làm gì mà Nghi….chạy….chạy nha…nhanh dữ vậy??
Nó thôi niệm chú khi nghe tới chữ Nghi.Con ma này…..biết tên mình ư?Giọng nói
cũng nghe quen quen nữa,lẽ nào……-Nghĩ đến đây nó bắt đầu túa mồ hôi hột,con tim
nhỏ nhoi càng đập dữ dội hơn-Lẽ nào Vũ Khánh nghĩ quẩn nên…tự tử……..giờ thành
oan hồn và tìm mình để trả thù…?
Đột nhiên nó quỳ sụp xuống,chắp hai tay và lạy liên tục.
-Khánh ơi,tôi đâu có muốn bạn chết…Bạn….bạn đừng có nhát tôi…..tôi hứa sẽ
cúng đầy đủ vào ngày 15-7 và ngày giỗ của bạn….tôi….
Hắn ngẩn người nhìn Anh Nghi.Kì thực Vũ Khánh không hiểu nó đang suy nghĩ cái
quái gì mà lại sản sinh ra những hành động hết sức kì quặc.Cái gì mà chết
chứ…..
-Nghi!-Hắn la lớn-Tôi nè chứ có phải ma quỷ gì đâu mà Nghi cầu khấn lung tung
thế?
Nó còn chưa tin,hi hí mi mắt để nhìn xem chân Vũ Khánh có chạm đất hay
không.Đúng rồi!Chân hắn còn chạm đất,lại có cái bóng nữa….suy ra không phải
ma…
-Phù!
Anh Nghi thở phào nhẹ nhõm.Thậm chí nó không nhận ra mình đã nín thở từ nãy
đến giờ,nó vuốt vuốt ngực,nhăn mặt nhìn hắn.
-Khánh làm tôi sợ chết khiếp đấy!
Hắn hờn dỗi nhìn Anh Nghi,đưa tay vỗ nhẹ vào đầu nó:
-Gọi điện không được là sao hả?Lại nói chuyện với con Kì Đà Cản Mũi đó phải
không?
Nhắc mới nhớ!Nó đến tìm hắn cũng vì lí do này.Lấy lại tinh thần,nó cũng giở
giọng trách hắn:
-Hừ!Tôi gọi cho Khánh không được thì có!Tôi chưa đạp chết Khánh là may
đó!
Nghe tới đây cơ mặt hắn giãn ra,và bất chợt một phút giây,hắn mỉm cười vui
vẻ.
Thì ra là vậy.Thì ra hắn và vợ yêu của hắn cùng gọi điện thoại cùng một lúc
nên bị nghẽn mạng đó mà,vậy mà làm hắn cứ tưởng nó lại …. trò chuyện đêm khuya
cùng tên bán nam bán nữ chết giẫm đó chứ!
Đúng là ngốc thật!
-Làm gì chạy cuống lên thế?Đuổi theo muốn hụt hơi luôn!
-Tôi sợ ma…..tôi tưởng bạn là con ma đang đuổi theo tôi nên tôi mới tá hỏa và
phóng như tên lửa đó….
-Tôi thì tưởng Nghi nhìn thấy tôi nên muốn trốn chứ….Con nhỏ ngốc này….
Hắn nắm lấy tay nó,hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Trong đêm tối,một ác ma máu lạnh,một siêu cấp ma nữ đang lững thững bước
đi,hỏi còn có ma quỷ nào mà dám bay ra hù dọa chứ!
Hiểu lầm không cần một lời giải thích cũng đột ngột tan biến,không cần nhận
lỗi,không cần trách móc,vì trong thâm tâm của mỗi người đã quá hiểu rõ tình cảm
dành cho nhau là như thế nào rồi….
Kì Dương nhẹ nhàng bước vào khu vườn sau căn villa-một nơi trồng rất nhiều
hoa hồng đỏ.
Nơi ấy,có một người phụ nữ xinh đẹp,tuổi tầm 47,đang vô tư
ngồi trên chiếc xích đu màu trắng đặt ở giữa khu vườn,chân thì đung đưa theo
nhịp quay của xích đu.
Cô ấy có nước da trắng mịn,khuôn mặt đẹp,nhưng ngây dại.Hai mắt trống rỗng mơ
màng nhìn về nơi nào đó xa xăm,trên tay ôm con búp bê bằng vải.
Kì Dương chua xót nhìn cô ta,hắn chậm rãi bước đến gần và gọi khẽ một tiếng
:
-Mẹ!
Lúc này Hồng Nhung-tức mẹ của Kì Dương mới quay đầu sang nhìn hắn.A,thì ra
đây là đứa con gái của Hồng Nhung,vui quá đi,nó đã trở về gặp mẹ của nó rồi.
Hồng Nhung bật cười ngây ngô,sau đó phóng xuống chiếc xích đu đang đưa dở để
chạy về phía Kì Dương.Cô ta kêu to,giọng nói rất mừng rỡ:
-Kì Duyên!Con gái của mẹ về rồi đó à?
Hắn cười buồn,nhẹ gật đầu:
-Vâng.Con về rồi!
-Hôm nay con đi học có vui không?Có nghe lời cô giáo không?Con có ngoan không
vậy hả?-Hồng Nhung hỏi liên tục,vứt luôn con búp bê sang chỗ khác.
-Vui lắm mẹ!Cô giáo khen con ngoan,và cho con kẹo nữa!Con mang về cho mẹ
nè!
Hắn vừa nói vừa đặt vào lòng bàn tay mẹ của hắn vài thanh socola,thoang
thoảng đáp lại.
Gió lay từng chiếc lá rụng,chiều thêm ú