XtGem Forum catalog
Cool Boy Và Đầu Gấu

Cool Boy Và Đầu Gấu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322440

Bình chọn: 9.00/10/244 lượt.

br/>
Thôi rồi Lượm ơi! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!Gặp đâu không gặp lại gặp đúng
ngay chăng cái tình cảnh này!!

-Là mày à con nhỏ trời đánh?-Tên mập gằn giọng,vẻ mặt điêu ngoa tột cùng,bao
nhiêu thù oán ngày xưa được dồn nén bây giờ bộc phát ra trong từng câu nói-Tao
đợi ngày này lâu lắm đấy !!

-Đợi ngày mày bị bà dần tập hai à?

Anh Nghi cười mỉa.Đây chính xác là cái thằng mập ú vô dụng mà nó từng hành
xác ở trong con hẻm và kết thúc câu chuyện bằng một cú đạp nhẹ nhàng.Nhẹ nhàng
đến nỗi tên đó phải bay bay vào thùng rác.Không ngờ vẫn còn ôm mối hận và nung
nấu trong lòng đợi ngày trả thù cơ đấy!

Nghĩ đến đây nó liền bật cười một cách rất ư là thần kinh,quên rằng mình,Vũ
Khánh lẫn Kì Dương đang ở trong tình thế có thể nguy hiểm đến tính mạng.

-Vậy là 36 tên,số lượng vượt chỉ tiêu tăng lên 10 tên!Nếu chạy không xong thì
chỉ là 1 chọi 12 đó mấy đứa!-Vũ Khánh khởi động chân tay,dịu dàng nhắc nhở hai
tên đồng bọn yêu quý.

-Đông thật!Tình hình này quân địch chết 3 còn quân ta chết hết là chắc cái
chắn rồi!-Anh Nghi lau mồ hôi đang rịn trên trán,nhỏ giọng bảo-36 kế chuồn là
thượng sách!!

Đếm…

One

Two

Three…

Và…

Vũ Khánh,Kì Dương lẫn Anh Nghi quay lưng lại và bắt đầu chạy.Gì thì gì chứ
món võ ” bảy chọ ” này thì cho dù là kẻ yếu đuối cũng phải biết sử dụng thông
thạo.

Một đám côn đồ điên cuồng đuổi theo sau.Tiếng hò hét,tiếng quát tháo,tiếng
bước chân hì hục trên mặt đường ầm ĩ ồn ào ngày một lớn dần.Cả ba tẻ ra ba hướng
khác nhau cho dễ bề hành động.Vũ Khánh khá là lo lắng cho nó,nên còn phân vân
chưa dám để nó đơn độc một mình.Nhưng cứ yên tâm,với một ma nữ có bề dày 9 năm
karate như nó thì việc bảo vệ tính mạng của chính mình là một điều dư sức với
nó.

Anh Nghi rẻ vào con hẻm nhỏ.Sáu tên lạ mặt đuổi theo sau.

Đuổi kịp nó à?Đợi kiếp sau đi mấy em!

Nó hào hứng và lao vút giữa màn đêm….

Mấy tên đần độn dần dần bị thụt lùi,không thể đuổi kịp nó nữa.

Két két!!!!!

Nó khựng chân lại,vẻ mặt hốt hoảng.

Thôi rồi,đường cùng!!!



Chết con rồi má ơi!

Ngõ cụt !

Nó được chặn ngang lại bởi một bức tường loang lổ cũ kĩ.

Anh Nghi quay đầu nhìn ra sau.

Lạy chúa!Bọn điên kia sắp rượt tới ổ rồi!!!

Làm gì đây?Làm gì đây?

Nó nhăn mặt,mím môi suy nghĩ.

Đúng là trong cái khó thì ló cái khôn,nó đã thông suốt được điều gì nên đôi
môi anh đào bất chợt nở một nụ cười tinh quái.

Nó chạy thẳng đến bức tường ở phía trước.Sáu tên kia cũng hả hê tăng hết tốc
lực đến chỗ nó,vì trong bụng cứ đinh ninh rằng mình sẽ mau chóng tóm được con
nhãi ranh kia.

Bộp!

Bằng một động tác rất nhẹ nhàng,nó phi người lên không trung,hai chân đạp vào
tường để làm lực đẩy và lộn vòng người để tiếp đất.Mấy gã ngu xuẩn kia do chạy
quá nhanh nên nhất thời không dừng lại được,vậy là cứ thế bổ nhào vào bức tường
và in lại dáng hình trên đó.

Nó chạy vội ra hẻm,và nó bị một gã khác túm lấy cổ tay giằng mạnh ra phía
sau.Anh Nghi quay lại,sẵn đà tung một cú đấm vào mặt gã.Ai cha,ê hết cả tay.

Như còn hăng máu,nó nắm lấy cổ áo gã và lên gối tới tấp vào bụng rồi mới tẩu
thoát.

Nó chạy ra đường cái.Cùng lúc ấy,Vũ Khánh và Kì Dương lẫn nó giao nhau tại
một con đường.Cả ba không hẹn mà gặp.Kì Dương như sực nhớ ra điều gì,liền lôi
cái iphone ra gọi cho ông quản lí,giọng nói gấp gáp:

-Cho người tới giải vây mau lên!-Nói tới đây Kì Dương nhìn quanh,rồi kết thúc
cuộc đối thoại bằng ba chữ gỏn lọn-Đường Nguyễn Huệ!

Vũ Khánh nhíu mày nhìn Kì Dương,hắn lên tiếng:

-Nãy giờ cậu bị ngu hay sao mà không gọi chi viện vậy?Đợi đến tận bây
giờ…

-Làm sao tôi nhớ được!-Kì Dương gầm gừ đáp lại.

Nó nhăn mặt thở dốc.Đuối quá rồi còn gì.

-Nghi không bị thương chứ???-Hắn và Kì Dương đồng thanh hỏi,vẻ mặt cả hai có
phần lo lắng.

-Đâu có gì đâu!-Nó lắc đầu,sắc mặt dần dần tươi tỉnh lại.

1 phút…

1 phút 30 giây…

Vậy là ổn rồi!Bình an vô sự!Không còn gặp rắc rối nữa!

Ba nhân ảnh bật cười thật to,không hề hay biết vẫn còn một mầm mống của sự
nguy hiểm đã kéo đến.

-Vũ Khánh!!!!!!!!

Kì Dương trợn mắt lên nhìn,bất thình lình nên cậu ta không kịp làm gì hết.Còn
Anh Nghi,nó chỉ kịp kêu lên một tiếng….

Xoẹt!

Lưỡi dao xuyên vào da thịt…

Và máu túa ra,rất nhanh chóng,loang ướt cả bả vai,phút chốc nhuốm đỏ chiếc áo
sơ mi trắng…

Mùi máu thật nồng nàn quyến rũ…

Thật nồng nàn…

Từng giọt máu đỏ tươi rơi rớt xuống đất như những cánh hoa hồng vừa chớm
nở…

Ai đã bị thương?!

”Lúc đó…tôi không còn nghỉ đến việc gì được nữa…

Tôi không nghĩ gì được nữa…ngoài việc hành động theo quán tính…

Đến bây giờ,tôi mới cảm thấy cái nhức nhối đau đớn ….

Tôi vẫn còn ớn lạnh với cái cảm giác khi lưỡi dao sắc bén cứa sâu