
c của hắn để tìm lại sự bình yên đã vụn vỡ suốt những tháng ngày lạc mất
nhau,hơi ấm quen thuộc ngày xưa ấy đã trở về,bình yên phút chốc dừng chân
lại….
Không thể phủ nhận nữa!….Nó….nó yêu hắn thật rồi….
Yêu sâu
sắc nữa là đằng khác….
Nó yêu tính cách ngông cuồng trẻ con của hắn,nó
yêu con người hắn,nó yêu cái thứ tình cảm đặc biệt mà hắn dành cho nó nữa….Kể cả
hương nước hoa nồng nàn mùi biển khơi của hắn….Một thứ hương thơm thật dễ
chịu,và,nam tính nữa…
Thân quen lắm!
Gần gũi lắm….
Một dòng
pha lê trong suốt như thủy tinh rưng rưng trên ánh mắt nó như muốn vỡ òa ra,Anh
Nghi khẽ ngước mặt lên nhìn Vũ Khánh…
-Tại sao bạn lại thành thế này cơ
chứ?Bạn….-Nó đưa tay chạm nhẹ cánh môi mềm còn vết máu của Vũ Khánh,nghèn nghẹn
giọng hỏi.
-Tôi…tôi không sao hết!-Hắn khẽ lắc đầu,nắm chặt lấy bàn tay
mảnh khảnh của nó,trong lòng dấy lên thứ cảm xúc không tên.
-Vậy còn
Nghi?Nghi có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không?Nghi có hiểu là tôi thương Nghi
đến mức nào không?Nghi có nhận ra rằng tôi trở nên hoảng loạn khi sớm mai thức
giấc nhận ra Nghi không ở cạnh??-Hắn không kiềm chế được lời nói,quát lên-Tôi
ghét Nghi….Tôi ghét cái nụ cười tỏa nắng và khuôn mặt đẹp rạng ngời của
Nghi!Ngay cả cái cách Nghi quan tâm người khác cũng làm tôi khó
chịu!!!
Nó bỡ ngỡ nhìn Vũ Khánh,không nói được câu nào.
-Chết tiệt
thật!Tại sao Nghi càng lúc lại càng xinh đẹp thế này….
Nói tới đây khóe
môi hắn khẽ run run,đôi mắt cay cay vì xúc động.Có vẻ như hắn muốn rơi nước
mắt…Và đến tận bây giờ hắn mới hiểu một điều mà hắn chưa bao giờ hiểu,đó là vì
sao con trai chỉ yếu đuối trước người mình yêu…
Kì Dương nắm chặt tay
lại,tâm trạng đau đớn pha lẫn sự ghen tị.Vì lí gì mà cậu lại trở thành kẻ thứ
ba,vì sao…
Vì sao?!
Cậu đã tỉnh giấc từ lúc nãy,nhưng vẫn giả vờ
như đang ngủ,tại sao lại phải thức giấc để nghe cuộc đối thoại ngọt ngào của
người khác và nhận lại một nỗi đau đến xé lòng như thế này….
Hắn đứng
lặng cùng với nó,bất chợt nhớ lại khoảng thời gian của 7 năm trước…
7 năm
trước…
Một hòn đá ném vút đến chỗ Vũ Khánh.Và…
Cốp!!!
Một
dòng máu đỏ tươi lăn dài xuống gương mặt bầu bĩnh thơ ngây.Ánh mắt to tròn và
trong veo như nước hồ mùa thu mở to thật to nhìn thẳng vào khoảng không vô định
ở phía trước.
Tiếng bước chân gấp gáp của vài đứa trẻ nháo nhào lên chạy
loạn.
Một hình hài nhỏ bé ngã xuống đất,bàn tay búp sen đáng yêu dính đầy
máu…
Một màu sắc đỏ lôi cuốn đến lạ lùng….
Ma lực quyến rũ của máu
lan tỏa…
Mùi máu thật thơm….thật nồng nàn…
-Nghi!!!!!!-Vũ Khánh
hét lên,bằng chút sức lực yếu ớt,nước mắt tuôn trào,vài giọt đọng lại long lanh
trên khóe mắt.
và thiên thần đã đến bên đời tôi…
khi ấy…tôi nhận
ra….bạn Nghi là người mà tôi muốn lấy làm vợ…
Tôi ước gì tôi có thể trở
nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ bạn ấy…
Tôi ước gì bạn ấy đừng xô tôi ra chỗ
khác và lãnh một hòn đá vào trán…
Tôi rất buồn…
Và tôi muốn có sức
mạnh,để che chở cho thiên thần của tôi…
***
Dòng suy nghĩ ngày nào
của hắn lại bất chợt ùa về.Đây là lần thứ 2 Anh Nghi đã cứu hắn.Bảo vệ hắn,che
chở hắn,dỗ dành hắn…
Không cần lí do,không một lời than vãn,và,không cần
đền đáp.Đứng trước nó,hắn cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối biết chừng
nào.Vậy mà còn đòi làm chồng người ta cơ đấy,hắn tự hỏi rằng,liệu hắn có xứng
đáng hay không?
Khốn kiếp thật!
Ngay cả việc bảo vệ người con gái
hắn yêu mà hắn cũng không làm được.Một câu thôi,hắn có phải một thằng đàn ông
hay không?!
Vũ Khánh nhíu đôi mày lại,khẽ đưa tay chạm nhẹ vào trán
nó,giọng ray rức:
-Vết sẹo này,lúc đó…Nghi đau lắm phải không?
Anh
Nghi cúi mặt xuống,và bằng một hành động nhẹ nhàng,nó ôm lấy hắn ta.
-Có
đau gì đâu! Chỉ là vết thương xoàng thôi thì sao làm khó được tôi
chứ!
Hắn nghe nó nói vậy,mỉm cười buồn.Chậm rãi,trân trọng,Vũ Khánh khẽ
luồn tay vào mái tóc dài đen bồng bềnh và hôn lên tóc nó.Vết thương xoàng
ư?Không phải! Trăm vạn lần không phải!Khi ở trong bệnh viện,hắn đã thấy nó cắn
chặt môi,sự đau đớn hằn lên khuôn mặt trong lúc được rửa thuốc sát
trùng.
Nhưng,tuyệt nhiên,nó không khóc.Không hề bật khóc dù chỉ một tiếng
nhỏ….Còn lí do vì sao mà nó lại như vậy,Vũ Khánh thật sự không biết…
và
thời khắc mà thiên thần che chở cho tôi khỏi hòn đá đáng nguyền rủa ấy,cũng là
lúc tôi nhận ra mình đã yêu một thiên thần….
Đến tận bây giờ,Vũ Khánh
chưa hề nói với Anh Nghi rằng hắn đã yêu Anh Nghi từ dạo ấy….
Còn Nghi,sỡ
dĩ Nghi nói không đau,sỡ dĩ Nghi không bật khóc,là vì Nghi sợ hắn phải lo
lắng….Chính nhờ hắn ta,mà nó mới sản sinh ra tính cách mạnh mẽ như thế
này…
Chuông đồng hồ gõ 6 : 00
Trời đã sáng….
Mặt trời ló dạng
từ lâu,gió mát tràn vào phòng mang theo hơi lạnh tinh khiết của buổi sớm mai.Cô