Polaroid
Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211112

Bình chọn: 7.00/10/1111 lượt.

Diêm Vương luôn, đang leo mà ko may thì có mà bay xuống núi mất xác

- Lớp mình có ai dám leo núi ko kìa?? – 1 girl nhanh nhảu lên tiếng

Vì Hoàng có vẻ sợ độ cao lên anh ko chơi những trò như này

Lúc đó, Minh, Nam, Khánh Anh đã chuẩn bị cho cuộc chinh phục đỉnh núi cao vời vợi ấy lần đầu rồi

- Cẩn thận đó mấy cha nội – Vy hét lên, có gì đó hơi lo lắng

- Cẩn thẩn nhé !!!! – Tuyết và Thiên Anh đồng thanh

Trong thời gian họ leo núi, mọi người có thể vui chơi những thứ khác nhưng 3 người – Vy – Anh – Tuyết ko thể rời mắt khỏi những người mình yêu thương

Tự nhiên thấy nóng nóng, tiện có chiếc mũ lưỡi trai đen cạnh balo của Khánh Anh, Thiên Anh lấy tạm để quạt luôn, biết đấy là của Khánh Anh nên cô rất giữ gìn



Chiếc balo đen đính đầy đinh nhọn xung quanh đang dần được mở ra….và…

Nhân cơ hội 3 người kia ko để ý và Hoàng ko có ở đây, 1 cánh tay đã thò vào balo và lấy đi chiếc vòng hình bọ cạp to bản ở đó rồi nhanh chóng thu tay về và nở nụ cười tươi rói nhưng cực đểu

Chiếc balo màu hồng cũng đính đinh dần được mở ra và chiếc vòng bọ cạp được cất vào ngăn nhỏ nhất của chiếc balo ấy mà ko có ánh mắt nào nhìn thấy…

“ Hữu Tuệ, chuẩn bị đi, đợi họ leo núi xong”

“ Đợi tự hắn thấy mất đồ đã, giờ mình nói hắn nghi chết”

“ À ừ nhỉ, quên đấy, vậy nhé, coi như đã thành công 1 nửa”

“ Ừ”



- Thiên Anh ơi, khát nước quá, lấy giùm chị lon coca trong balo Khánh Anh đi – Tuyết lên tiếng

- Sao lại trong balo anh Khánh ạ - Thiên Anh hỏi

- Ừ, chị để nhờ

- Vâng

Thiên Anh từ từ ra cạnh chiếc balo của Khánh Anh và mở nó ra

- Em cần gì à? – Hoàng đứng phía sau lên tiếng

- Dạ…em – Thiên Anh chưa nói dứt câu thì Hoàng có chuông dt, anh liền nghe và đi ra chỗ khác. Thiên Anh tiếp tục công việc của mình

- Đây chị

- Cảm ơn em !

Tối…

Ánh sáng chủ yếu từ phía đống lửa đang rực cháy và ánh trăng vàng trải dài vô tận

Khánh Anh mở balo và tìm kiếm thứ gì đó !

Nó đâu rồi

Anh hơi mất bình tĩnh tìm kĩ lại nhưng càng tìm càng ko thấy…

- Ai lấy nó – Khánh Anh đứng lên và nói, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương khiến tất cả chùn mình

- Lấy gì? Nói rõ ra xem nào – Minh nghiêng người hỏi

- Mất gì? – Hoàng hỏi

- Chiếc vòng hình bọ cạp, ai đã lấy – Khánh Anh hơi gắt

- À, anh, có phải chiếc vòng đen đen có ít viền trắng ko? – Yun lên tiếng, cố nín cài cười đểu cáng trong tâm

- Sao? – Khánh Anh ngờ vực hỏi

- Lúc bọn anh leo núi, em có thấy Thiên Anh kia lục cặp sách anh, chắc nhỏ lấy – Yun nói

- Đừng nói bậy – Hoàng bênh vực Thiên Anh

- Anh biết gì ko mà bảo em nói bậy? Chính mắt em thấy mà? Vả lại nhỏ muốn lấy chiếc vòng đó để trả thù cho anh trai nhỏ từ lâu rồi, à mà anh thử lục trong balo nhỏ xem nào

Thấy Yun nói có lý và Hoàng chợt nhớ đến cảnh Thiên Anh đang mở balo của Khánh Anh vào đúng lúc 3 người kia đang leo núi, lúc đó Hoàng có đt gấp lên ko để ý xem Thiên Anh làm gì…

- Thiên Anh ko có ở đây, đợi em ấy về rồi mới lục ko thì…– Hoàng vẫn lên tiếng muốn giải vây cho Thiên Anh nhưng trong thân tâm anh có gì đó nghi ngờ Thiên Anh. Anh ko biết điều anh đang nghĩ có phải sự thật ko? Mong là ko?

- Luôn đi – Khánh Anh lạnh lùng cắt ngang lời Hoàng. Yun nhếch mép đầy tự đắc

Chính tay Hoàng là người lục và…

- Đấy thấy chưa? Em đã nói là chỉ có chuẩn, chính cha nó và anh trai nó lập mưu cho nó đấy, anh thấy thế nào – Yun cười khả ố và nói mỉa mai Khánh Anh và Hoàng

- Câm mồm – Khánh Anh quát và nắm chặt nấm đấm ngăn cục tức trong người

- Có chuyện gì ồn ào vậy ? – Tuyết từ đâu bước ra cười toe toét với Nam nhưng

khi nhìn thấy gương mặt của Khánh Anh như muốn giết người cô liền lạnh mặt lại

- Thiên Anh đâu – Khánh Anh hỏi Tuyết

- Ai biết, nó với Vy đi cùng nhau ấy – Tuyết trả lời rồi Nam kéo Tuyết ra chỗ khác nói chuyện

Minh nghe thấy nhắc đến Vy thì lập tức mở máy ra và gọi cho Vy

- Các bạn đi tìm Vĩnh Thiên Anh 11a1 về đây đi – Yun lên tiếng nghiêm nghị

- Ko cần – Khánh Anh lạnh lùng rồi bỏ đi…

..

Sau khi nghe Minh kể, Vy hơi chạnh lòng và ko tin…

- Thiên Anh…mày lấy của anh Khánh hả? – Vy hỏi ngập ngừng

- Lấy gì? À ừ…sao ko? – Thiên Anh cười vì cô cứ nghĩ cái mà Vy đang hỏi là chiếc mũ lưỡi trai hay lon coca của Tuyết chẳng hạn

- Mày…là mày thật sao??? Mày đúng là – Vy ko nghĩ Thiên Anh lại là người như vậy?

- Cô dám…- Khánh Anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy và đập tay lên thân cây trút giận. Dứt khoát Khánh Anh bỏ đi và ko thèm nghe tiếp câu chuyện, anh chỉ biết mọi chuyện đã quá rõ ràng

- Thôi, anh Minh gọi tao rồi, tao đi trước đây – Vy lấy cớ rồi bỏ đi, cô muốn tự mình Thiên Anh nghĩ lại mình đã làm ra chuyện tày trờ