
i gì mà đâu hay biết cô đang bị oan…
…
...
- Anh, ko phải em mà, em ko lấy…sao mọi người ko tin em – Thiên Anh lên tiếng giải thích
- Hừ…- Khánh Anh lạnh lẽo nhìn cô bằng ánh mắt đầy sát khí và tức giận như muốn nuốt chửng cô
- Ko giải thích gì nữa, mọi chuyện đã quá rõ ràng , mang về cho bố cô đi – Yun cười mỉa mai nhưng ko ai nhìn thấy
- Bạn… - Thiên Anh nhìn Yun bằng ánh mắt đầy phẫn nộ khiến Yun hơi giật mình, đúng là có tật giật linh tinh mà…
- Kết thúc ở đây? Tất cả ko bàn gì thêm, còn cô…biến đi – Khánh Anh chỉ thẳng vào mặt Thiên Anh mà nói..
Anh ko muốn đối xử với cô như vậy nhưng anh rất ghét phản bội, vì quá yêu cô nên anh ko kìm được lòng trước hành động này, riêng người khác, anh đã ko cần giải thích mà đã cho đi gặp tổ tông luôn.
Dù giải thích như nào thì cô vẫn bị hắt hủi, ngay cả Hoàng và Vy đều ko tin cô, vì Hoàng nhìn thấy, vì cô đã vô tình “ thú nhận” với Vy
Thiên Anh buồn bã chạy đi, nước mặt rơi lã chã thấm ướt khuôn mặt
…. Chắc cô sẽ ko bao giờ quên được cái cảm giác bất mãn ngày hôm nay và ánh mắt đó, ánh mắt nhìn cô chằm chằm đầy cay nghiệt và lạnh lẽo như muốn nuốt chửng cô và rút sạch mọi sự sống và tình yêu bé nhỏ trong con người cô. Đau quá, sâu quá…!!!
Cơn mưa vô tình trút xuống ko báo trước, lạnh ! Cảm giác khó chịu làm sao? Đau? Buồn? Tổn thương???
- Khánh Anh, có hiểu lầm gì đó ở đây chăng? Tao nghĩ Thiên Em ko phải là người như vậy đâu – Nam lên tiếng khi cơn mưa trút xuống, mọi người đều vào trong hang trú mưa còn Thiên Anh đâu? Cô đang ở đâu? Đang đau khổ ra sao?
- Mà mày để vòng ở balo làm j? – Hoàng hỏi
- Leo núi đeo vòng to vậy vướng nên bỏ ra – Khánh Anh trả lời ngắn gọn
- Đi tìm Thiên Anh đi, trời đang mưa, mà trên rừng núi lại nguy hiểm nữa – Hoàng tiếp tục nói
- Mày quan tâm thì đi mà tìm – Khánh Anh cáu kỉnh
- Trời tạnh mưa rồi về thành phố - Khánh Anh nói tiếp
……
…..
…
- Cha ko ưa con, anh thì ko quan tâm em như ngày xưa, giờ bạn thân duy nhất là Vy mà mày ko tin tao anh chị cũng ko nghe em, người yêu cũng vậy? Ông trời ơi, con làm gì nên tội chứ sao ông trời ác với con vậy? Con ko làm…con ko lấy mà – Thiên Anh hét lên trong vô vọng, màn mưa dày đặc như lấp trôi cả thân thể cô. Dưới vách núi ko thấy đáy…Thiên Anh thầm nhắm mắt…- Có phải nhảy xuống là kết thúc mọi chuyện ko? Có phải nhảy xuống là hết đau ko? Có phải chết là hết đau
Khi tất cả chìm vào trong giấc ngủ, Hoàng vội đứng dậy và chạy đi tìm Thiên Anh . Khánh Anh thấy nhưng cô vờ đi như ko biết, anh hơi nhắm hờ mắt theo dõi khuôn mặt Hoàng và bóng dáng thấp thỏm của Hoàng cho đến khi khuất sau màn mưa
- Thiên Anh, em đâu rồi – Hoàng chạy trong màn mưa lẩm bẩm liên tục 1 câu như thế, mưa càng to anh càng thêm lo lắng, đường trên rừng bình thường đi đã khó mà giờ lại mưa, bùn dưới đất bồi lên rất khó đi, nhưng cành cây vô tình cản đường Hoàng, những hạt mưa lạnh lẽo tạt vào mặt anh ko thương tiếc.
Là ông trời muốn trừng phạt nên trút mưa xuống cản đường hay ông đã khóc thay cho số phận ai đó nhưng đã vô tình làm bản thân ai đó thêm não nề…
Dù nghi ngờ thế nào anh cũng phải tìm cho ra Thiên Anh bằng được , anh sợ chỉ chút hiểu lầm, nghi ngờ mà sẽ khiến người nào đó hối hận và day dứt cả đời
Mưa ơi ! Thôi nhé đừng rơi nữa…
Hoàng đang dần cảm thấy mất hết sức lực vì bị cơn mưa và thời tiết rút hết sạch, vừa lạnh vừa ướt. Chiếc áo khoác mỏng ko còn tác dụng gì nữa, anh vẫn cố đi tiếp và gọi thầm tên ai đó….đôi chân anh còn bước được là anh còn hy vọng…
Vách núi có tử thần đang đợi nhưng Thiên Anh đã lắc đầu và quay đi, cô ko nghĩ mình ngu dại đến nỗi chưa rửa sạch oan ức mà đã ra đi, cô đi bây giờ chẳng phải cô chấp nhận sự thật ko đúng đó sao?
Phải tỉnh táo lên, mạnh mẽ nữa, mày làm được mà Thiên Anh.
Cô tự lầm bẩm rồi chợt cười nhạt, cả thân hình run lên từng đợt, ko khí ẩm thấp và khó chịu, con tim ngột ngạt và bi thương. Cô có mạnh mẽ nổi ko đây…
- Thiên Anh… - Tiếng Hoàng vang lên, vừa lo lắng vừa sợ sệt khi thấy Thiên Anh đứng đó, rất nguy hiểm, tận sâu trong đáy mắt anh vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi to lớn nhường nào
- Anh Hoàng…- Thiên Anh hơi bất ngờ khi Hoàng xuất hiện, người anh ướt nhèm, dù có khoẻ mạnh đến đâu mà rầm mưa vào tháng này thì cũng ko chịu nổi được lâu
- Thiên Anh, em lại đây đi, ở đó nguy hiểm lắm – Hoàng kêu lên, khuôn mặt anh tái nhợt đầy lo lắng
Anh lo cho cô ư? Chẳng phải anh cũng nghi ngờ cô sao? Có ai tin cô đâu? Nhưng thôi, dù sao anh vất vả vượt mưa đến đây thì anh vẫn còn quan tâm cô rồi. Nghĩ vậy Thiên Anh hơi gật đầu
*Roẹt…roẹt…bùm…bùm…*
- AAA…- Thiên Anh hét lên, tiếng sấm và những vệt sét dài đến quá bất ngờ ko báo trước, những vệt sét đáng sợ như tách cả bầu trời thành nhiều mảnh. Bàn chân Thiên Anh như ko còn vững vì giật mình, 1 hòn đá tách mặt đất