
-
Khi còn sống, hai
người luôn mong đứa con trai này có thể tìm được 1 nửa trọn vẹn chứ ko phải vui
chơi qua đường, giờ con đã tìm thấy cô gái đó và dẫn cô ấy đến đây cho hai
người xem mặt đây, hai người yên tâm rồi nhé – Phong nói nghiêm túc, Thiên Anh
nghe vậy vừa bất ngờ vừa bối rối, cứ tưởng mình nghe lầm
-
Cậu nói gì? – cô
nhìn Phong
-
Thiên Anh, thật
ra thì tôi thích em từ lâu lắm rồi, từ cái lần đầu tiên gặp mặt cơ, nhưng tôi
chưa có thổ lộ vì chưa phải là lúc, tôi đã hứa với ba mẹ tôi nếu yêu ai thật
lòng sẽ dẫn người đó đến đây, để hai người chứng giám, giờ thì tôi dẫn em đến
đây, em biết ý tôi rồi chứ? Vậy em làm bạn gái anh nhé!
Nghe
những lời nói đó thốt ra từ miệng cậu, cô như bị shock nặng, cậu đưa cô đi hết
từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có lẽ nào đây chỉ là lời nói đùa? Mà ko thể,
nói đùa thì dẫn cô đến trước mộ của cha mẹ cậu làm gì cơ chứ.
Người
ra đi là thiêng liêng bất tử nhưng cô phải xin lỗi họ, cô đành phải nói thật
những gì mình nghĩ và cô phải nói thật lời của con tim mình, ngay tại đây
-
Xin lỗi cậu, tôi
có bạn trai rồi, tôi ko thể….
-
Đừng…- Phong chặn
lời của cô, cậu ko muốn nghe, cậu đâu biết cô đã có bạn trai, nếu cậu biết cậu
đã từ bỏ ngay từ lần đầu gặp mặt, nếu trường hợp khác cậu sẽ giành giật bằng
được nhưng đó chỉ là yêu chơi, còn đây là yêu thật, cậu ko muốn giành giật gì
cả. Lần này ko biết lỗi có phải của Thiên Anh ko? Vì sao ư? Vì cô ko nói với
cậu là cô đã có n.y rồi chứ, tại sao cô giấu chuyện đó.
Ko hẳn là cô giấu, vì cậu đâu
có hỏi, cậu quá bồng bột mà thôi, quen nhau lâu vậy mà chút tin tức bé nhỏ này
cậu cũng ko nắm bắt được. Có quá vô dụng ko?
Phong im lặng nhìn vào di ảnh
trên hai ngôi mộ, cậu cười nhẹ và nói nhỏ điều gì đó
-
Ko yêu thật à? –
Cậu cố tình chêu đùa để tránh làm cả hai xa lánh nhau
Thiên
Anh lắc đầu nhưng lại nở nụ cười tươi rói như thể cả hai đang diễn kịch vậy
-
Vậy thì trả dép
đi về đây – Phong cười
-
Ko trả đấy – cô
cũng cười và hếch mặt lên kiểu thách thức
-
Có trả ko thì
bảo…
-
Ko
Cả
hai người giao kèo qua lại, rồi rượt nhau chạy xung quanh ngọn đồi, gió thổi đi
những xúc cảm trong tim của hai con người lúc bấy giờ, chỉ thổi tạm thời lúc
này thôi, thôi gió, cảm xúc ấy lại quay lại ngay.
Phong
liên tục nở nụ cười tươi rói nhìn Thiên Anh chêu đùa, cậu cố che đi cái đau khổ
bên trong và những giọt nước mắt chảy ngược. Thỉnh thoảng tim cậu lại nhói lên
khi những dòng miên man cứ liên tục văng vẳng trong đầu cậu.
Biết
những nụ cười ấy là giả tạo, biết cậu đang nghĩ gì, Thiên Anh cũng buồn lắm,
mặc dù cười to lắm nhưng cô vẫn đang rất tự trách bản thân mình…sao lại làm
nhiều người đau khổ như thế…
Phong
lái xe đưa Thiên Anh rời khỏi nơi này và về thành phố, nơi ồn ào nhộn nhịp
tiếng xe cộ và tiếng người dân. Vẫn chưa muộn nên Phong vẫn muốn đi chơi, cậu
muốn bên cô, cứ mãi như vậy…
Dù
sao cũng ko thể từ chối lời yêu cầu của Phong, Thiên Anh cũng gật đầu và hai
người lại có chuyến hành trình “đập phá” tại khu vui chơi trung tâm thành phố
Những
chiếc lá rụng xuống, trải dài trên màu xanh của đất trời, ko gian yên tĩnh và
lắng đọng, thỉnh thoảng có một vài cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc nâu nâu kia
nhẹ bay trong gió, đẹp đến ma mị
Anh
nằm trên xích đu, dưới một tán cây rộng, xung quanh toàn hoa là hoa, cảnh thiên
nhiên nơi đây như 1 bức tranh sơn mài, đẹp và có hồn, đặc biệt là người con
trai trong bức tranh, đôi mắt khẽ nhắm hờ, hàng mi rủ xuống, mái tóc phớt phơ
cùng gương mặt lạnh như gió đông.
Đây
là khuôn viên trong biệt thự của Khánh Anh, và người con trai kia chính là anh.
Gương
mặt anh đã lạnh giờ còn lạnh hơn khi đọc được dòng tin nhắn từ số của Yun và
kèm theo đó là những tấm hình 1 nam 1 nữ đi chung với nhau trong khu vui chơi
“
Cô ta đi cùng 1 người con trai khác thật tình cảm anh nhỉ? Em sợ anh ko tin nên
em gửi ảnh cho anh xem, em tình cờ nhìn thấy”
Anh
khẽ nhếch môi và ném đt sang 1 bên, anh sẽ ko ghen đâu…
………
Sáng
hôm sau…
Thiên
Anh và Vy đến trường với bộ đồng phục ko được gọn gàng cho lắm, đầu tóc thì
chải được 1 nửa đã tóm gọn lên rồi. Đơn giản vì hai bà ngủ dậy muộn, cái tội
tối hôm qua đi thâu đêm với nhóm nam kia
Cả
hai chạy thục mạng với “ tốc độ bàn thờ” đến lớp
Từ
khi lớp thay đổi cô chủ nhiệm, Vy và Thiên Anh đều đi học đầy đặn và đúng giờ
hơn, tại chủ nhiệm mới vừa ghê vừa nghiêm khắc. Hôm nay muộn những nửa tiết đầu
của cô chủ nhiệm với tiết truy bài, chắc hai người ko còn đường sống mất
-
Em…ôi..à…em chào
cô…ôi trông cô hôm nay đẹp thế? – Vy vừa thở dốc vừa nịnh hót
-
Ơ. Vẫn như mọi
hôm mà đẹp cái nỗi gì? – Thiên Anh buộc miệng nói, ko to quá nhưng đủ cho cả
lớp nghe thấy
-
Ơ..ơ – Vy vội bịt
miệng Thiên Anh lại và nói tiếp – Hơ hơ…cô cho bọn em vào lớp, trộ ôi cô xênh
thế ko biết, ôi kìa cả tóc cô cũng mới nữa à?