
có thời gian rảnh rỗi đế nhớ đến mấy oppa thì lại bị phá đám. Cô lại lăn ra ngủ tiếp, mong tìm được oppa của mình trong giấc mơ lần nữa.
Bên kia…Hoàng lẩm bẩm “ Không biết con nhỏ đó mơ cái gì nữa?”
Buổi sáng tại biệt thự Khánh Anh. Sau một đêm tĩnh lặng, sáng ngày ra đã có tiếng chảnh chọe cãi nhau của Nam với Tuyết khiến cả nhà đau hết cả đầu. Khánh Anh cũng đã thức dậy sau một đêm say xỉn. Minh và Yun cùng bước xuống nhà cùng lúc. Chạm mặt Minh, Yun nhìn anh với đôi mắt long lanh mang ý nghĩ khẩn cầu, Minh không muốn nhìn vào đôi mắt ấy, sợ cái tính thương người của mình tái phát lại không thể nào nói lên những gì mình biết được. Anh nhanh chóng đi xuống trước.
- Hai ông bà thôi không cãi nhau nữa. Ra ăn sáng đi – Minh ngán ngẩm nhìn đôi Nam Tuyết
Lý do cãi nhau khá là chuối. Tối qua khi đưa Khánh Anh về, hai người có xem phim chung với nhau trong phòng Nam. Tuyết thì cứ khen nhân vật nam chính trong phim đẹp trai, Nam thì cứ khen nhân vật nữ chính xinh gái, cuối cùng chiến tranh từ hôm qua đến giờ.
Khánh Anh ăn xong đầu tiên. Nói là ăn chứ anh chỉ uống ngụm cafe rồi cầm chìa khóa xe đứng dậy đi ra phía cửa chính
- Đi đâu đấy - Tuyết hỏi.
- Có việc – Anh trả lời cụt lủn, không ai hỏi thêm câu gì nữa. Anh là thế, mỗi lần ai hỏi đi đâu anh cũng đều bảo đi có việc.
- Thằng Khánh nó đi đâu đấy các con – Cha Anh bước xuống từ tầng ba, khẽ hỏi.
- Dạ con cũng chẳng biết – Tuyết nhanh chóng trả lời.
- Bác xuống ăn sáng cùng tụi cháu. – Nam cười
- Thôi, bác đi có việc bây giờ. Các con ăn đi
Nói rồi ông đi lên phòng, chỉnh sửa y phục rồi đi.
Đang ngồi ăn với chọi nhau với Nam, thấy Yun xuất hiện, Tuyết nhăn mặt hỏi
- Em xuống đây làm gì?
- Em xuống ăn sáng – Yun cười
- Sức khỏe không tốt thì cứ ở trên đấy, gọi người làm mang lên là được rồi, có nhất thiết phải xuống tận nơi không? – Tuyết nói. Yun cứ ngỡ là Tuyết đang quan tâm mình. Chị thay đổi suy nghĩ với mình rồi sao? Nhỏ thầm cười trong bụng, nhưng lại không phải, chẳng qua là Tuyết không muốn nhìn thấy nhỏ lên mới bảo thế. Ngồi chung ăn sáng cùng nhỏ thật là không thoải mái.
- Dạ em không sao đâu, em khỏe rồi mà. – Yun cười, kéo ghế ra và ngồi xuống. Nhỏ vừa ăn vừa chú ý đến thái độ của Minh, anh vẫn thản nhiên ăn như không có chuyện gì dù biết ánh mắt của Yun luôn hướng về phía mình. Tuyết và Nam cũng nhận ra sự khác lạ của Yun khi nhỏ cứ nhìn Minh. Không lẽ Yun chuyển đối tượng từ Khánh Anh sang Minh rồi đấy chứ. Vy ơi em khổ rồi…Đó là dòng suy nghĩ của Nam và Tuyết.
Đặt chân đến sân bay, ngay lập tức Hoàng và Châu San đã làm tâm điểm ở đây. Anh thì quá phong cách với chiếc quần mài rách kiểu cách và chiếc áo hình đầu lâu in lên nhau chằng chịt. Mái tóc được vuốt thẳng đứng lên, trông anh lãng tử hơn hẳn so với kiểu tóc hằng ngày. Đi bên cạnh là cô gái Trung Hoa xinh đẹp với lớp trang điểm nhẹ, chiếc váy ren xòe lửng tay màu trắng đi kèm chiếc guốc đế xuống cũng màu trắng nốt, trông cô lúc này không khác gì một nàng công chúa. Nhưng rất tiếc đi bên cạnh cô chẳng giống hoàng tử tẹo nào…giống một dân chơi bụi đời hơn là đằng khác.
Ai nhìn vào họ cũng phải gật đầu khen họ thật đẹp đôi.
- Này, cô đi hai tuần thôi có nhất thiết phải mang vali đi không hả? – Hoàng hỏi một câu rất ư là xúc động khiến Châu San như té ngữa. Người ta đi chơi một tuần thôi cũng phải mang vali đi rồi, còn cô những hai tuần cơ mà.
- Người Trung Quốc chúng tôi hay thế đấy? Sao à? – Châu San cau mày đốp lại. – Hay anh có ý định mang nó giúp tôi hả? – Cô bật cười gian tà
- Còn lâu nhé. Đồ ai người nấy mang – Hoàng bĩu môi
- Tôi tưởng trai Việt ga lăng lắm cơ mà – Cô khẽ kích đểu Hoàng. Cứ nghĩ sau câu nói ấy Hoàng sẽ suy nghĩ lại, không làm hỏng thanh danh của trai Việt, thế nhưng anh phán ngay câu
- Tất nhiên trai Việt Nam là ga lăng nhất rồi, cái này thì không phải bàn…nhưng nhìn mặt cô là trai chạy hết rồi lấy đâu ra ga lăng nữa. May tôi kiềm chế được mới đứng đây với cô đấy không tôi cũng chạy nốt.
- Ý anh là tôi đẹp quá không kiềm chế nổi đó hả?
- Không, ý tôi là xấu quá. Đã xấu còn chanh chua đanh đá, người như cô ma nó thèm yêu. Chắc ế dài dài… – Hoàng chêu chọc. Dứt câu ăn ngay cái đạp vào chân. Đau nhưng không dám kêu to, trước mặt bao nhiêu người chẳng lẽ kêu oai oái lên vì bị con gái bắt nạt. Thật là mất hình tượng quá đi.
- Cô…cô làm cái gì vậy…
- Gì? Cô cô là của chú Dương Quá. Phim truyền hình nước tôi đấy, coi bộ anh cũng thích xem hả?
- Không nói nữa, vào trong đi – Hoàng uất ức đi trước. Châu San đứng phía sau cười nhẹ rồi cũng chạy theo. Đứng cạnh Hoàng chờ giờ lên máy bay, cô ỉu sìu nghĩ “Mình xấu lắm sao? Lại còn đanh đá nữa…mà nó thèm yêu…hic hic. Anh thật đáng ghét mà, tôi yêu anh đấy, anh nói thế khác nào làm tan vỡ tình yêu mới của tôi…hic hic…lửa chưa cháy đã bị dập tắt. Điên thế không biết”
Liếc nh