
ng cô đã thay đổi.
Vylee hiểu rõ trong ánh nhìn của anh là sự ngạc nhiên về cô. Nhưng rồi thì sao! Đối với cô đã không còn quan trọng vì kể từ ngày cô thẳng thắn tuyên bố cô từ nay không còn liên quan đến anh nữa thì cũng giây phút đó cô đã thật sự bước ra khỏi cuộc đời anh.
....................
Zinjee thật sự không biết mấy ngày nay cô đã làm gì. Chỉ là rất ích nhìn thấy cô, có lẽ là cô tránh mặt anh cũng có lẽ là cô muốn bình tâm lại. Hôm nay không hiểu sao mà nhà cửa cứ trống trơn, mọi người hình như đều ra ngoài có việc nên trong nhà chỉ còn một mình anh.
Hôm đó phòng của anh bề bộn như vậy cũng bởi lẽ là vì do anh muốn thu xếp lại, cho bóng hình và tất cả thuộc về người con gái kia cất hết vào trong ký ức. Mấy ngày nay khi bắt gặp thái độ xa lạ đó của cô anh cảm thấy tim mình đau nhói, và có lẽ bây giờ anh hiểu mình thật sự muốn gì và cần gì.
Đang suy nghĩ về Vylee bất giác điện thoại reo lên, nhạc chuông khiến anh giật mình “Zinjee! Nghe điện thoại đi cưng! Bé ngoan sư phụ gọi đó! Nghe đi nha!” Cái nhạc chuông kỳ lạ đó bất giác làm anh nhớ đến cô. Cái nhạc chuông này cô đã từng cài trong điện thoại anh và giọng nói này cũng chính là giọng của cô.
“Này! Sao cô lại nghịch điện thoại tôi?” Anh tức giận mà nhìn cô “Tôi chỉ xem thôi mà! Không cần nổi cáu đến như vậy đâu!” Cô thè lưỡi tinh nghịch trêu tức anh, không lâu sao chiếc điện thoại của anh reo lên và cái nhạc chuông đó đã phát ra làm anh vừa bất ngờ vừa tức giận.
Nhưng khi anh điềm tĩnh nghe điện thoại xong liền vội vàng gác máy và quay sang quát cô “Vylee! Cô cài cái quái quỷ gì thế hả?” Nhưng khi vừa dứt lời anh mới biết mình chỉ vừa nói với khoảng không trước mắt vì cô đã chạy biến đi từ lúc điện thoại anh rung lên rồi.
Sau này anh đã cài lại nhạc chuông nhưng không hiểu sao mấy hôm nay lại muốn dùng nhạc chuông đó cho nên đã cài lại. Nhìn chiếc điện thoại khẽ rung và tiếng nhạc chuông đó khiến anh bất giác giật mình, có một linh cảm không tốt đang diễn ra. Nhẹ nhàng mà bắt máy.
“Zinjee! Cậu mau ra đi! Vylee sắp bay về nước rồi!”
Một lần thôi nhé, anh hãy khóc đi!
Để biết con tim mình đã cố gắng quá nhiều.
Phải tập cho quên ngày tháng bên nhau.
Tập cố quên em dù vẫn muốn em về bên anh.
Nhạc chuông bài hát “Mình yêu nhau bao lâu” vang đều bên tai. Vylee bất chợt giật mình, cô cài bài nhạc này sao! Chính cô cũng không nhớ, nhẹ nhàng lấy điện thoại ra xem. Màn hình điện thoại nhấp nháy, cô nhìn rất lâu, đôi mày thanh tú khẽ chau lại. Ánh mắt chứa một tia hỗn tạp khôn cùng. Cái tên đang phát sáng đó khiến lòng cô chặn lại “Zinjee!” Cô khẽ mấp máy môi.
Đã từ bao giờ cái tên này trong điện thoại cô là một điều xa lạ, có lẽ đã rất lâu rồi nó đã trở thành xa lạ. Khẽ thở dày, cái gì đã qua cô không muốn nhắc lại. Dù sao chỉ qua chiến bay hôm nay nữa thôi thì tất cả sẽ lại kết thúc. Cô sẽ đặt một dấu chấm ở đây và bắt đầu lại một cánh cửa mới ở thế giới kia.
Vylee không nói gì, cất điện thoại vào túi sách. Cô quay qua nhìn mọi người “Ai đã thông báo cho anh ấy?” Vylee dò xét nhìn xung quanh. Tất cả đều im lặng, cô cũng không muốn tra hỏi nữa vì giờ đã là vô nghĩa rồi. Vylee im lặng mà nhìn ra hướng khác, nét u buồn hiện rõ trong đáy mắt.
Ở sân bay, có một người đã lặng lẽ rời khỏi.
...................
Anh sẽ không tìm được em nữa đâu.
Em đã đi về một nơi xa lắm.
Nơi mà anh sẽ không thể nhìn thấy được nữa.
Tất cả rồi sẽ kết thúc tại đây.
Tạm biệt anh! Người em thương.
Zinjee cố sức mà chạy đi ra sân bay, sự gấp gáp đến mức ngay cả taxi cũng không kịp gọi mà cấm đầu chạy đi. Cô muốn rời xa anh, thật sự muốn rời xa anh! Chưa bao giờ anh thấy tim mình đau như lúc này! Cảm giác này nghe như nhịp thở chậm lại đến không thể thở nỗi.
Bất chợt anh nhớ về cô, nhớ về hình dáng nhỏ nhắn cứ thích chạy lon ton theo mà gây sự với anh “Zinjee! Cho tôi xin cái vé đó đi!” Vẻ mặt nũng nịu đó của cô khiến anh rung động rồi ngay cả khi cô tức giận mà cảnh cáo.
“Zinjee! Đừng gây sự với tôi nữa có được không?”
“Zinjee!”
“Zinjee!”
“Zinjee!”
Tiếng nói của cô như vẫn vang bên tai anh, những ký ức trước đây cứ lần lượt hiện về. Người con gái có nụ cười tinh nghịch và trong sáng đó giờ đang muốn rời khỏi anh. Đã thật sự muốn rời khỏi anh rồi. Anh còn nhớ câu nói cuối cùng cô nói với anh “Khánh Phong! Tôi phải đi rồi! Tạm biệt!” Không! Anh không muốn nhớ nữa! Với anh giờ đây nó thật kinh khủng.
Anh không muốn cô rời khỏi anh vì anh biết nếu lần này cô đi thì mãi mãi anh cũng sẽ không gặp được cô. Người con gái đó đã muốn từ bỏ sẽ không để ai nắm lại nữa rồi, tim anh chợt rỉ máu. Tại sao khi cô nói những lời đó anh lại không nhận ra rằng cô muốn rời đi. Tại sao khi cô nói những lời đó anh lại thờ ơ cứ xem như bình thường. Tại sao khi mấy hôm nay cô thay đổi thái độ anh lại không nghĩ ra cô đã có ý định muốn đi và t