Old school Easter eggs.
Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325540

Bình chọn: 8.5.00/10/554 lượt.

br/>
Đứa trẻ ấy không phải là con, cớ sao cứ nhung nhớ, cứ mơ về?

Nơi ấy, vì đâu lại thân quen hơn cả ngôi nhà ở Thụy Điển?

Còn nữa, cô, Alice Phạm, rốt cuộc là ai?

Khi ba còn sống, người ba thương nhất, chiều nhất là Alice, ba đi
đánh bạc, ba đi câu cá, kể cả ba đi chơi tennis với bạn, ba đều dẫn cô
theo.

Trước kia gặp tai nạn, chẳng thể nào nhớ được chuyện quá khứ, ba nói, không nhớ thì đừng cố nhớ, có ba bên cạnh là được, cô đôi lúc thấy
trống vắng, nhưng đôi lúc lại tự an ủi, trên đời, có ba là được rồi.

Nhưng nay, cô lại thấy nghi ngờ, nghi ngờ chính bản thân mình, nghi ngờ mình là ai?

-“Ba à, giá như ba còn sống?”

-“Con là con gái ba, phải không ba, con và ba, giống nhau như thế cơ
mà…con là con ba, liệu Rachel có phải con ba không, sao chị ấy không gọi ba là ba, sao ảnh trước kia của con toàn là chị ấy…con, con không
hiểu…ba ơi…”

-“Ba à, con mang cá kho ba thích ăn nhất đấy…”

…..

Không gian tĩnh mịch, giọng người đàn ông lạnh lùng chen ngang bầu không khí thê lương.

-“Diễn giỏi quá đấy, cô chấm dứt ở đây được rồi…”

-“Anh…anh…”

-“Còn dám xây mộ ba cô cạnh mộ vợ tôi, các người, khốn thật…mà chắc
gì đã là mộ ba cô nhỉ, khéo ba thật của cô còn chưa chết, chẳng qua là
muốn chút cổ phần, mở miệng van xin có khi tôi còn cho đấy, việc gì mà
tốn công biên kịch như thế?”

-“Anh đừng quá đáng…”

-“Trêu đùa tình cảm của một thằng đàn ông góa vợ và một đứa trẻ mất mẹ, cô thấy thỏa mãn lắm hay sao?”

Anh ta chỉ hỏi vậy, giọng nói từ tốn, nhưng từng câu từng chữ, đâm tới tận xương tủy người nghe.

Đúng, anh ta nói rất đúng, và còn rất đau nữa.

Từ bao giờ cô biến thành người như vậy?

Từ bao giờ độc ác đến thế, đôi mắt nhòe đi nhìn di ảnh người quá cố,
ba à, chẳng phải ba luôn thích người thiện lương sao? Con như này, ba
thích hay không? Ba à, còn trả thù nữa không ba? Ba à, con là ai?

-“Đừng để tôi thấy cô lần nữa…”

Hoàng Thế Hiển quay người, có trời mới biết, lần đầu tiên nghe giọng
cô, cậu đã run như nào? Giây phút chạm mặt cô, trái tim muốn như muốn nổ tung…giây phút ấy, cậu đã nghĩ…à, thì ra cuộc đời cũng có phép màu.

Thế nhưng, hạnh phúc, phép màu…hóa ra lại là bong bóng xà phòng…mỏng manh, dễ vỡ, không có thực.

Nhi, Nhi ngốc, thực sự đã đi rồi.

Đã lâu như vậy, mà ngỡ như ngày hôm qua…hình bóng ấy, nụ cười ấy vẫn làm trái tim ai kia rỉ máu…

Kể cả dáng dấp ấy, bị người khác bắt chước, khuôn mặt ấy, bị người ta lợi dụng mà phẫu thuật thành, vẫn đủ sức khiến cậu điêu đứng.

Giả!

Biết giả, mà cứ ngỡ như thật.

Nước mắt kia, là giả, lại khiến người ta thấy xót.

Ai đó rời khỏi, từng bước chân, dứt khoát, thật nhanh, nếu không, cảm giác dày vò này, thực sự rất khủng khiếp.

…..

…..

Trời tối muộn, Alice mệt mỏi về nhà, muốn nghỉ ngơi luôn thì lại nghe tiếng gọi.

-“Alice!”

Đèn điện bật lên, mắt cô sáng ngời, lao nhanh về phía người phụ nữ trước mặt.

-“Dì, dì tới lúc nào, sao dì không bảo quản gia gọi con về…”

Dì Monica là quản gia cũ của nhà Alice, dì nghỉ hưu từ rất lâu rồi, nhưng thường tới chơi với cô, tình cảm của họ khá tốt.

-“Dì cũng vừa mới tới thôi, lần này dì tới là có chuyện, Alice à, ba con…trước khi mất, ông ấy có để lại cho con hộp này…”

-“Dạ!”

-“Ba con nói, khi nào mộ ba con xanh cỏ, nhất định dì phải chuyển tới tận tay con, giờ coi như dì hoàn thành nhiệm vụ, dì phải về đây…”

-“Dì ở lại chơi đã ạ…”

-“Thôi, mấy khi có dịp về nước, ba mẹ già ở nhà cũng mong dì lắm, hẹn con khi khác nhé!”

-“Dạ!”

…..

Cầm chiếc hộp trong tay mà lòng cô run rẩy, rốt cuộc, trong đây chứa gì?

Tài sản, đất đai, luật sư đã thông báo hết rồi mà…lẽ nào…lẽ nào…trong đây sẽ là bí mật gì đó…hay cô không phải con gái ruột của ba, chị
Rachel mới là con gái ba? Tại sao ba lại nuôi cô, tại sao lại để lại mọi thứ cho cô?

Một loạt thắc mắc bủa vây, Alice hồi hộp mở khóa, trên cùng, là bức thư được viết tay cẩn thận.



Alice thân yêu của ba.

Bác sĩ nói, có thể cả đời này, con sẽ chẳng bao giờ nhớ được phần kí
ức đã mất. Và ba đã từng muốn, cả đời này, con đừng bao giờ nhớ nữa.

Nhưng có lẽ, như thế là không đúng, hôm nay, ba ngồi đây, viết bức thư này, như một thú vui cuối đời.

Ba có một câu chuyện muốn kể cho con.

Có một anh chàng sinh ra đã là trẻ mồ côi, cuộc đời của hắn từ khi
sinh ra chỉ biết ăn xin, xin không được thì trộm, trộm không được thì
cướp, làm sao sống qua ngày là tốt rồi.

May mắn làm sao, hắn lại được một cô tiểu thư nhà giàu để mắt đến.
Mặc dù hắn rất tự ti, nhiều lần tìm cách lẩn trốn cô ấy, nhưng hắn càng
trốn, thì cô càng theo, hắn đi chậm, cô đi chậm, hắn đi nhanh, cô đi
nhanh, hắn chạy, cô cũng chạy theo, hắn ăn trộm, phải vào tù, cô ấy hàng ngày tới nhà tù