Snack's 1967
Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325482

Bình chọn: 9.5.00/10/548 lượt.

u phải con thay thế, vị trí đó đích thực là của con gái ba mà.

Alice sau này lấy tên là Rachel, ba xây cho hai vợ chồng nó một căn
biệt thự cạnh biển, đúng như tụi nó mơ ước, và chuyện sau này chắc con
cũng biết.

Đã bao lần ba muốn nói ra, nhưng ngày tháng của ba còn quá ít, ba lại tham lam…

Trong chiếc hộp này, là toàn bộ quá khứ của con, là ảnh ngày xưa ba
luôn theo dõi con, nếu con chưa nhớ ra, hi vọng một ngày nào đó, khi xem chúng, con có thể nhớ.

Bởi vì, đó mới chính là gia đình đích thực của con, nơi đó, có hai
người, mới xứng đáng là ba mẹ con, có người đàn ông luôn yêu thương con, và còn có cả, đứa trẻ đáng yêu của con, cháu ngoại ba.

Alice, tên con thực sự là…Trương Ngọc Uyển Nhi.

Một cái tên rất đẹp!

Và con gái của ba, cũng rất đẹp!

Sau này…

Nếu ở trên thiên đường, ba sẽ luôn ban phước lành cho con.

Nếu ở dưới địa ngục, ba sẽ đút lót cho quỷ sứ dặn chúng không phá con.

Hôn con, con gái bé bỏng.

Stockholm, một ngày tuyết rơi!



Mắt nhòe đi, ai đó cầm những tấm ảnh, lẩm bẩm…Nhi…cô thực sự tên là
Nhi?Hoàng Thế Hiển, thực sự là chồng cô sao?Đứa trẻ đáng yêu này, thực
sự là con trai của cô sao?

Chiếc nhẫn này, khắc chữ HYN.

Chiếc dây chuyền này, khắc chữ HYN.

Là đồ đôi của cô với người ấy sao?

Ba sẽ không nói dối cô chứ, vậy chuyện trả thù là như nào?

Cô cố nhớ, mà không tài nào nhớ nổi, đầu đau tới muốn xỉu. Quản gia ở ngoài, lo lắng sốt ruột đành đẩy cửa vào, đọc bức thư của ông chủ viết, chuyển từ bất ngờ sang ngạc nhiên, rồi thắc mắc.

Ông lấy bức di thư mà cậu Joey đưa ra so sánh, thực sự nét chữ gần
như là giống nhau, rất khó phân biệt. Rốt cuộc đành phải gọi người đưa
hai bức đi nhận dạng chữ viết tay.

Sau hai tiếng đồng hồ có kết quả, thật không ngờ bức thư từ cậu chủ
Joey lại không phải của ông chủ, quản gia ngẫm nghĩ cũng đúng, ông chủ
mấy năm nay là người hiền lành, sao có thể trả thù gì chứ?

Là cậu Joey cố tình? Vì sao cậu ấy lại làm như vậy?

Quản gia cứ miên man ngẫm nghĩ, tiểu thư nhà họ thì chạy vụt đi từ lúc nào.



-“Ông chủ, cái cô Alice ấy cứ nhất thiết đòi gặp ông…”

-“Tôi nói rồi!”

-“Nhưng cô ấy nhất định không chịu về, nói là có chuyện quan trọng…”

Hoàng Thế Hiển chưa kịp phản ứng thì đứa con trai láo toét đã bi bô
toe toét dẫn “mẹ” vào nhà, người con gái bên cạnh mắt đỏ hoe, còn thủ
thỉ vào tai nó cái gì đó, nó liền lôi bác giúp việc ra ngoài rồi đóng
cửa phòng.

-“Hoàng Thế Anh, láo toét!”

-“Xin anh, nói chuyện với tôi một chút được không?”

-“Tốt nhất cô nên về đi!”

Alice dè dặt níu ống tay áo của Hiển, lí nhí nói.

-“Em…em là Nhi…là vợ anh…là mẹ của Cu Ty…”

Nước mắt cô trực rơi xuống, trái với mong chờ của cô, người đàn ông đối diện cười to chế giễu.

-“Alice, cô quả là có khiếu hài hước, cô nói cô là Nhi? LÁO!”

-“Anh tin em…em nói thật…”

-“Được, vậy Nhi sinh ngày bao nhiêu? Tôi sinh ngày bao nhiêu, Nhi thích gì nhất, tôi cầu hôn Nhi khi nào?”

-“Em…em không nhớ….em…em…nhưng em thực sự là Nhi…”

Cô càng giải thích, Hoàng Thế Hiển càng giận.

-“Câm mồm rồi biến cho tôi…đừng có diễn kịch nữa, nói cho cô biết,
riêng về cách xưng hô cũng sai rồi…muốn diễn thì học hỏi cho tốt
vào…BIẾN!”

Tiếng người ta quát, khiến cô run rẩy, biết làm sao? Biết làm sao để anh tin cô?

Phải rồi, chạy vội nên quên mất, bây giờ cô sẽ về nhà, sẽ lấy thư ba
viết, sẽ lấy ảnh chụp, sẽ lấy nhẫn, dây chuyền tới, khi anh nhìn thấy
những vật đó, anh sẽ tin phải không?

Đúng, chắc chắn anh sẽ tin.

-“Hoàng Thế Hiển, đợi em, nhất định đợi em nhé…rồi em sẽ quay lại, anh sẽ tin em…”

Alice vội vã rời khỏi, người đàn ông nhìn theo cô, ánh mắt đầy chua xót.

…..

…..

-“Về nhà nhanh nhanh bác…”

Cô vội vàng mở cửa, ra lệnh cho lái xe, ngạc nhiên khi bắt gặp một người khác.

-“Chào em gái!”

-“Anh Joey…anh về nước từ bao giờ?”

-“Ngay sau khi nghe tin dì Monica nói về trao “tâm thư” của ông già cho em…haha…”

-“Anh, bức thư đó không phải là của ba đâu, ba không có thù hằn gì
với nhà họ Hoàng hết, mặt khác, em còn chính là mẹ của đứa trẻ đó…”

Cô hào hứng kể chuyện, ai ngờ anh trai mình mặt sắc lạnh.

-“Anh biết!”

-“Sao anh biết?”

-“Vì anh…chính là người…tạo ra bức thư giả đó…”

Giọng anh trở nên lạ lùng khác thường, chiếc xe đen sang trọng rẽ một hướng khác, đi tới một căn nhà trống. Anh trai mà cô từng yêu quý, chỉ
sau ba thôi, lại ép cô xuống xe, dùng dây thừng trói tay, lôi cô đi như
một tù nhân.

-“Anh…anh sao vậy…anh say à?”

-“Anh không say em yêu ạ, anh chưa từng say…”

-“Anh làm gì vậy?”

Alice la lên khiếp sợ, Joey cố định cô vào chiếc cột trụ, còn mình
thì ngồi ở chiếc ghế đối diện. Đó là lần