pacman, rainbows, and roller s
Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325473

Bình chọn: 7.5.00/10/547 lượt.

r/>
-“Anh à…anh…”

Không khí trở nên yên lặng lạ thường, anh trai, em gái, không biết là lương duyên hay nghiệt duyên? Phút giây cuối cùng, chiếc dao ấy vẫn
chém xuống, dây thừng trói tay Alice bung ra, cả người khẽ cô run lên.

-“Anh!”

-“Đi đi…”

Joey ngồi bất động, Alice rất thương anh trai, nhưng cô giờ còn một
việc quan trọng hơn để làm, thực sự là rất sốt ruột, cô…rất muốn gặp
người ấy, cô phải đi tìm người ấy ngay lập tức.

……

Dòng người tấp nập nhộn nhịp, bàn tay kia vẫn mải miết vẫy xe, bây
giờ cô phải làm gì trước, cô phải về lấy nhẫn làm vật chứng, cậu mới tin cô là Nhi thật. À không, sao mà cô ngốc vậy, cô đã nhớ ra rồi, cần gì
vật chứng gì nữa, nhất định cậu sẽ tin, giờ cô sẽ về nhà ngay lập tức.

Kitsssss…

Chiếc xe thể thao lao qua trước mặt Nhi rồi phanh gấp, người trong xe vội vã lao ra, giây phút ấy, trái tim cô như muốn ngừng đập.

Đại thiếu gia.

Cậu.

Đúng rồi, là cậu của cô.

Cậu đen đi nhiều, còn gầy đi nữa.

Nhưng không sao, trong mắt cô, cậu vẫn là người đẹp trai nhất.

Cậu đang đi về phía cô, đúng rồi, là cậu đang đi về phía cô.

Mắt cậu, từ ngày phẫu thuật tới giờ vẫn tốt chứ?

Là tại cô, tại cô không tốt, giá như cô nhớ ra sớm hơn.

Cô muốn chạy thật nhanh, cô cảm thấy nhớ cậu quá, cô muốn ôm cậu một cái.

Cớ sao chân cô lại mềm nhũn thế này?

Cô muốn gọi cậu một tiếng, cô muốn nói rất nhiều chuyện…

Cớ sao miệng cứng ngắc?

Ánh nắng dịu nhẹ bao bọc người con gái nhỏ bé, gió thổi qua, dịu
dàng, ai đó cố gắng chống chọi, cố gắng kiên cường, nhưng cô ấy, chẳng
thể nào nói nổi một câu với người đàn ông mà cô thương yêu nhất, cô từ
từ ngã xuống, ngất lịm.



Trương Mỹ Ái Như thắp nén nhang cho tổ tiên rồi nở một nụ cười hạnh
phúc. Cuộc đời, đúng là không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, cuộc sống, đúng là kì diệu.

Cả ngày hôm nay, bà cứ cười tủm mãi, cảm giác như đang sống trong thế giới cổ tích vậy. Nhi đã trở lại, cứ ngỡ sẽ đoàn tụ với nó ở thế giới
bên kia chứ, kiếp này, như thế là may mắn, quá đỗi may mắn.

Lại nhớ lúc đó, quản gia nhà họ cầu cứu, ơn trời thế nào bà lại mủi
lòng cho ông ta vào, nghe ông ta trình bày sự thực, còn mang cả di thư
của bố đẻ Nhi ra, cả nhà bàng hoàng cực độ, nhất là Hoàng Thế Hiển.

Nghe tin không thấy Nhi đâu, có thể bị anh trai bắt đi, mặt con bà tái mét, vội vã sai người điều tra rồi một mực lao đi tìm.

Lúc nó ôm Nhi về, cả nhà vỡ òa sung sướng.

Bác sĩ đã nói rồi, con bé chỉ là dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, dẫn tới kiệt sức, nghỉ ngơi ổn định rồi sẽ khỏi, vậy mà thằng Hiển nó cứ
làm như vợ nó sắp chết không bằng, bà cũng thấy buồn cười.

Một mình nó khóa trái cửa ở trong phòng với vợ, cả Cu Ty cũng không
cho vào, hại bé con ấm ức thì thà thì thụt bên ngoài, mách bà nội không
ăn thua, thằng bé bày đồ chơi ra trước cửa, chốc chốc lại gọi gọi dặn
dò.

-“Mẹ tỉnh là ba phải cho con vào đấy nhé…”

-“Ba Hiển nhé!”

-“Ba Hiển không được độc chiếm mẹ của Cu Ty đâu…”

…..

Bên chiếc giường lâu đài quen thuộc, có người vợ nằm yên bình như
nàng công chúa yêu kiều, chẳng bù cho người chồng bên cạnh, từng nhịp
thở cũng run rẩy, tay siết tay mà sao ai đó vẫn cảm thấy căng thẳng.

Giây phút nghe quản gia nói chuyện, cậu không biết diễn tả cảm giác
của mình lúc đó như thế nào, chính cậu cũng cảm thấy, đó là lần đầu tiên mình được trải nghiệm thứ cảm xúc ấy.

Thứ cảm xúc, người thân ngỡ như đang ở cõi chết lại trở về, mấy ai thấu?

Vui tới nỗi không kiểm soát được mình. Vui rồi lại sợ, sợ lắm, sợ tai mình nghe nhầm, sợ đây chỉ là giấc mơ mà thôi, giấc mơ ảo tưởng, giống
như bao năm qua vẫn mơ.

Phải tự bấm vào tay mình rất nhiều lần, bàn tay chảy máu, nhưng lại
không hề thấy đau, vẫn là cảm giác sợ đó, là mộng…hay là thực?

Chủ tịch CL Group, sáng suốt bao năm qua, hôm nay tự mình lại không phân biệt được?

Thôi kệ, nếu là mơ, vậy cứ tiếp tục một giấc mơ đẹp.

Giây phút nhìn thấy cô vẫy xe, ai đó choáng váng. Cái thời khắc cô
ngã xuống, sống lưng truyền tới cảm giác lạnh toát, lại là sợ, sợ cô sẽ
rời khỏi, sợ chưa kịp gặp cô, chưa kịp nói gì, cô đã rời khỏi…

Tay cậu bao trọn tay nhỏ bé của cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve khuôn
mặt, cậu nhìn cô, nhìn bao nhiêu giờ cũng cảm thấy chưa đủ, người con
gái này thật xấu xa, sao chỉ nhìn thôi, cũng khiến mũi cay xè thế này?

Từ ngày cô ra đi, thời gian trôi rất chậm, hôm nay cô trở về rồi,
thời gian vẫn quá chậm, từng giây, từng tích tắc, có người hồi hộp biết
bao.

Có người chồng bần thần, lo lắng, chờ đợi trong từng khoảnh khắc.

VÀ…

Rốt cuộc, cô vợ hư hỏng ấy cũng thức giấc sau bao mệt mỏi. Bàn tay cô khẽ nắm lại tay cậu, rồi siết chặt.

Cô thấy cậu, rất rõ.

Cậu cũng thấy cô, đôi mắt tròn xoe long lanh tinh khiết, vẫn như ngày nào!