Đất Rừng Phương Nam

Đất Rừng Phương Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323111

Bình chọn: 9.5.00/10/311 lượt.

ay người ta mua chịu nhiều lắm sao.
Ghi gì mà hết tờ nọ tới tờ kia vậy?

- Cũng chút đỉnh thôi... Biên các số tiền chi
tiêu lặt vặt ấy mà? Mà cũng xong rồi đấy. Thôi, dọn cháo ra ăn chơi đi, dì Tư.

- An ơi, lau mâm bát đi, con? - dì Tư Béo gọi
vọng vào bếp, bảo tôi.

Tôi vừa toan nhấc nồi cháo xuống, bỗng nghe
dì nói tiếp:

- Ngày nào cũng biên chép nhiều như vậy, bảo
thằng bé nhà tôi nó viết hộ cho. Nó tốt chữ lắm đấy!

Không biết qủy ma nào giật lưỡi bà ta, mà bà
ta ngứa mồm ngứa miệng nói ra làm gì điều đó. Tôi nghe con mụ vợ Tư Mắm
"à" lên một tiếng, và mụ ta bưng cốc rượu uống ừng ực một hơi. hình
như mụ ta đang xoay xoay cái cốc trong tay, nghĩ ngợi gì lung lắm, vì sau một
hồi lâu, tôi mới nghe tiếng cốc dằn hơi mạnh xuống bàn.

- Thằng bé mới mười bốn mười lăm tuổi gì đó
mà đã đỗ phi-ca" rồi đấy! "Biết đâu chùa rách Phật vàng... Ai hay
trong quán ẩn tàng kim luân" (2 câu trong truyện thơ lục vân tiên). Coi nó
lèng quèng vậy mà chữ Tây đọc giòn như bắp rang đó. Hôm nọ nó cầm tờ báo Tây
đọc vách vách, còn cắt nghĩa cho thằng Sáu tuyên truyền nghe nữa chứ!.

Tôi nghe bà chủ quán nói một hơi như vậy, túc
muốn điên lên. Trời ơi! Tôi có đọc báo Tây và dịch nghĩa dịch ý cho anh Sáu
tuyên truyền hồi nào đâu mà bà ta bỗng dưng hứng khẩu khoe tướng lên như vậy?
Mà bà ta đã quả quyết như vậy rồi thì tôi còn hòng chối cãi làm sao. Tôi làm
sao thoát khỏi tay bọn chúng mà chạy đến báo cho anh Sáu tuyên truyền hay được
Tôi đứng im để hết tai ra nghe ngóng, nhưng mạch máu cứ đập trong tai làm tôi
không còn nghe gì rõ.

Không thấy vợ chồng Tư Mắm nói gì, bà ta trỗi
giọng:

- Bé thế mà đỗ "phi-ca" thì giỏi
lắm?... Ngày xưa có một ông giáo "phi-ca" mê tôi lắm, nhưng duyên
trời không định...

Từ quán đến chợ thì xa. Ngược lên, đến xóm
Tràm nơi trung đội Cộng hòa vệ binh đóng lại càng xa hơn nữa! Tôi mà chạy đi,
nhất định Tư Mắm sẽ giết tôi ngay giữa đường. Không làm cách nào bịt mồm bà chủ
được, tôi đành liều thôi. Hai tay run lập cập, tôi lần trong bóng tối, tháo
miệng túi da beo ra để cho dễ rút con dao găm, rồi cứ để nguyên cả bao da nhét
vào bên trong thắt lưng, phủ vạt áo vét tông ra ngoài cho khuất cán. Tôi không
thể chuẩn bị trước những câu trả lời với bọn chúng. Biết thế nào được mà chuẩn
bị? Tới đâu sẽ ứng phó tói đấy! Nếu chúng giở trò hành hung thì tôi sẽ sử dụng
tới con dao.

Ngoài kênh đã không nghe một tiếng chèo. Cũng không một ông khách rượu nào
tới quán. Sao mọi đêm, bọn họ khép tới một lúc năm bảy người, tấp nập
hết tốp này đến tốp khác, làm tôi chạy chân không bén đất mà hầu, nhưng
cũng chẳng kịp - tại sao đêm nay không thấy ma nào mò tới?

- Bưng cháo ra đây, chú em? - tiếng con gián điệp gọi lên lanh lảnh, khiến tôi nổi gai ốc khắp người.

"Sao mày hèn thế" Tôi tự hỏi mình như vậy. Và đột nhiên tôi bỗng nhớ
tới gương mặt bầu bĩnh của em bé gái có hai bím tóc tết trái đào:.. Cô
bé mặc bộ quần áo xa tanh màu đỏ bắt đầu khởi động, đôi hài đen nhỏ xíu
giẫm xuống, mắt nhìn thẳng vào vòng lửa cháy vù vù tua tủa những lưỡi
dao nhọn hoắt... Cô bé hét lên một tiếng, nhưng không bay qua vòng lửa
mà quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi, cười mủm mỉm. Mặt tôi nóng ran lên.
Tôi dặng hắng một tiếng, bưng mâm bát bước ra.

Tư Mắm không nhìn tôi. Hắn ngồi xé mực nhai nhóc nhách, mắt ngó ra
ngoài tối đen. Con gián điệp cũng không nhìn tôi. Nó vờ như đang chăm
chú đọc những khẩu hiệu của anh Sáu tuyên truyền đã dán lên vách hôm nọ, chứ thực ra quả là nó đang rình theo tôi từng cử động. Tôi trở vào bưng ra nồi cháo đặt lên chõng.

- Thôi, để đấy cho dì. Mày xuống thuyền ngủ trước đi con? - dì Tư béo truyền lệnh cho tôi.

Tôi không đi ngay. Tôi còn trùng trình đứng lại múc cháo ra bát, xem
thái độ chúng như thế nào, nhưng chẳng thấy chúng tỏ ra lưu ý gì đến
tôi. Tôi bèn lặng lẽ bước ra, đi lần đến thuyền mui ống đậu trong mương.

Thế nào Tư Mắm cũng đi theo tôi. Tôi nghĩ như vậy và làm bộ vấp chân, kêu "ái ", một tiếng. Tôi xuýt xoa ngồi xuống, nắn nắn bàn chân nhìn
ngang và quả thấy Tư Mắm đã bước ra đứng ở chỗ cửa. Linh tính báo cho
tôi biết sẽ có điều nguy biến xảy ra cho tôi trong đêm nay.

Tôi chạy cũng không thoát kịp nữa rồi. Hình như trong giờ phút mấp mé đứng trước cái chết hoặc trước một nguy hiểm tột độ nào đó, con người
trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết. Tôi co chân nhảy độp xuống thuyền,
lôi chiếc nói ra giũ phành phạch, vờ sửa soạn chui vào nóp.

Nhưng tôi không chui vào, tôi lấy chiếc gối chống dựng một đầu nói
lên và kéo cho dầu nóp ló ra ngoài mui thuyền để người đứng trên bờ có
thể nhìn thấy được.

Xong đâu đấy, tôi trườn nhẹ ra sau lái, nhẹ nhàng bước trên những
chùm rễ gáo và bò theo mé mương. Lên được bờ rồi thì bấy giờ trăng cũng
vừa mọc. Chung quanh ngôi quán, mặt đất sáng như ban ngày. Bóng tối chỉ
còn lại một vùng đen sâm sẫm dưới gốc cây gáo cổ thụ. Tôi núp theo bóng
cây, chui vào một cái hốc có chùm lá ráng phủ bên ngoài mà một hôm tình
cờ


Duck hunt