Disneyland 1972 Love the old s
Đất Rừng Phương Nam

Đất Rừng Phương Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323222

Bình chọn: 7.5.00/10/322 lượt.

chẳng dám động đến cái móng chân bà chủ quán rượu cô độc lắm phù phép
này. Không có mấy người là không nợ tiền bà. Cứ một đồng thì một ngày năm xu
lãi. Cần lúc nào, hỏi lúc nào cũng có. Ai gặp bà ta ngoài đường cũng chào. Bà
ta lại là người chắt bóp, tiện cặn, không đánh bài bạc gì, nên hai cái túi bóng
mỡ cài nứt kim băng cứ phồng lên, no tròn theo thân hình béo ních của chủ nó.
Cuộc đời và uy tín của bà ta, nói tóm lại đều tập trung ở hai cái núi nặng trĩu
giấy bạc này.

-
Lão Ba Ngù ngày hôm nay có tới đây không? - dì Tư Béo chợt hỏi tôi.

-
Không thấy đến. Việc gì thế, dì?

- Không. Cũng chẳng có việc gì. Hỏi thế thôi?

- Lúc
sáng cháu có gặp bác ấy ở chợ. Bác ấy mua con rắn to lắm. Bác ấy rủ cháu
về theo bác ăn cháo rắn chơi. Nhưng cháu không đi.

- Thảo nào? Chắc là nướng trọn mấy đồng bạc
của người ta nhờ lão đưa trả cho tao rồi. Hứ hự

Tôi cất dọn mâm bát xong, không biết làm gì,
nhận thấy bếp còn hồng bèn đi lấy ấm đặt lên. Dì Tư Béo thì ngồi nhai trầu tóp
tép ngoài chiếc chõng tre, tay không ngớt phẩy quạt xành xạch.

Đêm oi quá. Không có lấy một chút gió nhẹ cho
đỡ bức. Dường như cơn dông ban chiều đã phung phí quá trớn, giờ đây, đêm đến,
hết sạch gió rồi, đành hổn hển nén sự bực bội vào trong bóng đen dày đặc một
thêm nặng nề trùm xuống mặt đất mênh mang.

- Chào dì Tư. Gớm, mắc cơn dông hồi chiều,
chèo xuýt chết. Mệt rã người. Về tới quán dì, thấy khỏe ra ngay.

Tiếng cười lanh lảnh của mụ vợ Tư Mắm cùng
với chiếc áo bà ba lụa màu xanh nước biển của y xuất hiện trong quán như xua
tan bầu không khí ngột ngạt từ nãy giờ.

- Đã cơm nước gì chưa? -
dì Tư Béo bước xuống chõng, vặn to ngọn đèn, hỏi cách vồn vã.

Mụ đàn bà uốn lưng như một con mèo cái, đưa
mắt nhìn vào tận bếp rồi xòe đôi bàn tay trắng muốt để lên mặt bàn. Mụ thong
thả đặt đít xuống ghế, thở phào ra:

- Chừng này chưa có gì bỏ bụng thì có mà
chết! Ăn cơm rồi dì ạ. Nhưng nếu nhà còn thứ gì mặn mặn thì dì bắc hộ nồi cháo
hoa, chốc nữa húp vài bát cho nó tỉnh người.

- Bữa nay tôi đóng cửa cả ngày, có bán chác
gì đâu. Nhà còn một ít cá kho tiêu thôi. Tôi thèm, kho ăn chơi một bữa, hãy còn
nửa nồi đây! - dì Tư Béo đáp.

Tư Mắm khom người bước
vào quán, nách cắp chai rượu tây, tay cầm con cá mực khô.

- Nướng giùm qua chút, chú em! - hắn nói vọng
vào bếp, mắt nhận ra ngay tôi dang đứng trong bóng tối.

Không chờ tôi bước ra, Tư Mắm đi luôn vào bếp
giúi con mực khô vào tay tôi. Rồi hắn móc thuốc lá ra, nách vẫn cắp chai rượu,
bật lửa lên đốt điếu thuốc hút tại chỗ. Đôi tròng mắt bé ti hí như mắt rắn đảo
quanh một vòng rất nhanh, khiến tôi phải sợ sợ, không dám nhìn hắn.

Tôi quạt than đỏ lên, nướng mấy con mực xong,
đặt lên cái đĩa kèm theo quả chanh và. một ít hạt tiêu giã nhỏ, bưng ra bàn.

Tư Mắm gọi một xị rượu đế, ngồi ngay ở đầu
bàn, chiếc bàn dài chỗ cửa ra vào, rót rượu ra cốc và lặng lẽ xé mực bỏ vào
miệng nhai nhồm nhoàm. Mụ vợ hắn ri thì ngồi chỗ góc bàn nhỏ bên trong, kê sát
vách. Thấy mụ mở nút chai "cột nhà vuông rót thứ rượu thơm thơm vào chiếc
cốc nhỡ, cho thìa đường vào, tôi vội vàng lấy ngay ra bát nước sôi đặt lên bàn,
trước mặt mụ ta.

- Thằng bé này ngoan quá! Em phải là đứa làm
bồi các nhà hàng lớn ngoài tỉnh, chứ không phải là chú nhỏ hầu rượu chỗ này
đâu?

Mụ cười cười khen tôi như vậy và chậm rãi thả
cốc rượu ngâm vào bát nước sôi. Hai bàn tay ngón búp măng thoăn thoắt mở con
dao xếp kiểu sáu lưỡi ra, cắt gọn nhẹ một lát chanh rồi cho vào cốc, úp đĩa lên
đậy lại. Giống hệt như cái lần mụ đã "chế biến món thuốc giải cảm” bận
trước.

- Hai ông bà ngồi chơi, nghỉ một chốc đi! Tôi
đi tắm một cái cho mát đã, - dì Tư Béo vừa nói vừa bước vào buồng lấy quần áo,
và khi trở ra, không quên bảo tôi: - Vo nắm gạo bắc lên bếp nấu nồi cháo đi,
con. Nhớ nấu loãng nhá!

Trong một thoáng, tôi đã làm xong việc bà chủ
bảo, rồi đến lặng lẽ ngồi bên bếp lửa, chỗ nghỉ ngơi và là nơi trú ẩn tốt nhất
cua tôi mỗi khi tôi muốn quan sát một người khách rượu nào đó ở bên ngoài.

Từ trong bếp lửa nhìn ra, không có một cử chỉ
nào của Tư Mắm lọt khỏi mắt tôi. Hắn uống hai cốc rượu liền, uống vội vàng,
xong lại xé mực nhai nhóc nhách, mắt luôn luôn ngó ra cửa... Hành tung của đôi
vợ chồng này có nhiều khác lạ, càng khiến tôi chú ý theo dõi. Những lần trước,
quán đông khách, Tư mắm vẫn đến uống rượu.

Mắt hắn luôn luôn nhìn vào cốc rượu, dường
như người đăm chiêu nghĩ ngợi, hoặc có một tâm sự đau buồn gì.

Hắn không mấy khi bắt chuyện với ai và không
nhìn ai. Chỉ khi nào hắn đưa cốc rượu lên uống, đôi mắt ti hí mới liếc ngang,
nhanh như tia chớp, ném cái nhìn trộm ra xung quanh. Đêm nay hắn không nhìn vào
cốc rượu, mà chỉ ngó ra cửa.

Không biết con mụ vợ nó làm gì ngoài góc bàn.
Chỗ tôi ngồi, khuất tấm vách ngang không trông ra được. "Chà, con qủy cái
này là một tay rượu không vừa đâu?". Tôi nghĩ thầm như vậy. Mới cách đây
có hai hôm mà nó đã