
giỏ. Con chó săn lại vươn cổ ra gừ...gừ... mấy tiếng.
Lác
đác có vài chiếc xuồng cập bến, họp buổi chợ chiều. Năm ba người đàn ông cởi
trần, áo vắt vai từ trong dãy tiệm đi men ra, dừng lại dưới bóng cây bóng mát.
Trời
oi quá! Chiều rồi mà nắng vẫn chói chang. Không một làn gió động. Những chiếc
lá bã đậu như dán chặt lên nền trời, tôi ngửa cổ nhìn lên đến mờ mắt vẫn không
tìm ra một chót lá nào nhúc nhích.
-
Tàu bay bà con ơi - một người đàn ông bỗng hốt hoảng kêu lên, nhón nhắc ngóng
chung quanh.
- Im? Để nghe coi nào! Im nghe chứ.
Mọi người nín lặng. ông cụ già bán rắn nhấc
cái tẩu thuốc ra khỏi miệng, ngó xuống chân, cười mủm mỉm.
Tiếng vu vu của một con ong bầu đít vàng bay
trong vòm nhánh lá rậm rịt, nghe hệt tiếng máy bay.
- Mồ tổ con ong. Làm người ta giật mình -
người đàn ông kêu lên ban nãy nhăn nhó nói một câu chữa thẹn.
Từ hướng biển Đông dậy lên những tiếng ầm...
ầm... nối nhau, nghe rung rinh cả chân trời.
- Chắc là tàu giặc, bà con ơi!
- In như máy bay ném bom
chứ!
- Mình nghe giống tiếng
sấm...
- Để nghe mà... Làm gì mà oà lên như giặc tới
vậy?
Mấy người đàn ông cãi nhau một chốc rồi kẻ
ngồi xuống gốc cây cầm áo quạt phe phẩy, người đi tới đi lui trong bóng râm
hừng hực hơi bóng từ mặt đất xông lên, lặng lẽ không nói gì nữa. Thằng bé lùn
béo ục ịch bỗng nhổm dậy.
- Tàu giặc, các chú ơi?
Nghe ì... ì... đấy.
- Thằng con nít, đừng có nói bậy. Bộ mày ở
ngoải vô sao mà nói đó là tàu? - người đàn ông tóc chơm chởm như gai trừng mắt
quát.
Raà... ầ ầm? Rầm...? Rầm.:: Rầm... ầ... ầm!
Bốn tiếng nổ bất thần nghe điếc tai. Những tiếng nổ chát óc, rền rền như tiếng
súng đại bác, gần làm. Đám con nít thét lên, cắm cổ chạy túa đi. Mấy người đàn
ông kia, có người cũng quýnh quáng toan chạy, nhưng cũng có người vẫn đứng yên
nghe ngóng. Tôi quen tiếng súng tiếng bom từ mấy tháng nay, nên chỉ co người
thụp xuống; khi dứt tiếng nổ, tôi liền đứng lên quan sát chung quanh. Nếu đó là
súng giặc bắn vào thì cũng phải trầm tĩnh xem chúng tới từ hướng nào rồi hẵng
chạy tránh chứ.
Dưới kênh, thuyền xuồng tranh nhau tách bến,
giầm chèo va khua lộp cộp. Một vài chiếc tam bản nhẹ hai chèo đã rời đi xa lắc.
Ông cụ già bán rắn vẫn ngồi đó, phì phèo tẩu
thuốc lá mặt bình thản như không. ông đưa mắt nhìn lên nền trời rồi hỏi tôi:
- Cháu không về nhà à?
-
Cháu ở gần đây thôi. Đấy, chỗ cái quán đấy!
Tôi
đáp, giọng vui vui,bụng có hơi rạo rực một chút vì thấy ông già chú ý tới mình.
ông cụ già thong thả đứng dậy, búng tay bóc... boóc mấy cái. Con chó săn ve vẩy
đuôi, chồm hai chân trước lên sủa oang oang, vụt lao đi như một mũi tên. Một
lúc sau, con chó quay về dắt theo thằng bé cầm sào chống trước mũi thuyền ban
sáng.
-
Tìm được chú Võ Tòng không? - Ông già hỏi.
- Người
ra bảo chú đi rồi. Đêm qua trời mưa, có con beo vào bắt gà dưới xóm Sậy, chú Võ
Tòng rình bắn được. Đâu như chú chở con beo ra bán ngoài Ngã Bảy.
Tôi
đã toan về, nhưng nghe thằng bé nói vậy bèn dừng nán lại, nghe hai cha con trò
chuyện.
-
Cò à, khiêng giỏ xuống ghe đi con.
-
Không bán nữa sao, tía?
-
Thôi. Khiêng đi...
- Tây tới gần rồi sao, tía?
-
Tây đâu mà Tây. Dông sắp tới rồi. Dông lớn lắm đây con!
-
Lúc này có tiếng sét nổ trên không, kinh quá hở tía.
-
Ừ, thôi nhanh nhanh lên, con.
Lúc bấy giờ, gió bắt đầu thổi rao rao nghe mát
mát.
Con
chó săn đã phóng xuống thuyền, đứng sau lái ngóc mõm lên nhìn trời. Cha con ông
cụ bán rắn vừa kịp khiêng hai chiếc giỏ xuống thuyền thì cơn giông ùn ùn thốc
tới. Mây ở đây từ dưới rừng xa, lúc nãy còn không trông thấy, giờ đã đùn lên
đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. Từng cuộn mây khói đen là là hạ
thấp xuống mặt kênh làm tối sầm những ngọn sóng đang bắt đầu gào thét, chồm
chồm tung bọt trắng xóa. Từng đàn cò bay vùn vụt theo mây, ngửa mặt trông theo
gần như không trông kịp. Xóm chợ Ngã Ba Kênh dường như bé lại thu mình cúi rạp
xuống mặt đất. Mấy chiếc xuồng ba lá, mấy chiếc tam bản của ngườl trên phố buộc
dưới chân cầu nước trồi lên hụp xuống theo lượn sóng nhào, dựng mũi ngóc lên
như ngựa muốn bứt dây cương.
Chiếc
thuyền chở rắn của cha con ông già đã chèo giạt sang bên kia bờ, xuôi xuống một
quãng xa, lắc lư chui vào một con kênh nhỏ, hai bên bờ mọc chen chúc những cây
tràm vỏ trắng, cành lá rậm rạp.
Tôi
toan chạy đi thì chợt thấy dưới gốc cây bã đậu có một chiếc túi da beo. Thôi,
đúng là của ông già bỏ quên đây rồi. Tôi chộp lấy, cắm cổ phóng theo bờ kênh,
vừa hú vừa ngoắt sang bên bờ bên kia. Không ai nghe tiếng tôi hú gọi cả. Gió
thổi ầm ầm ù ù như có hàng nghìn chiếc cối xay lúa khổng lồ đang quay thẳng
cánh trên trời. Bờ kênh chỗ tôi đứng trống huếch trống hoác không một lùm cây
bụi cỏ. Nhiều lúc, tôi có cảm giác như gió sắp nhấc bổng tôi lên, thổi tung đi.
Dãy phố ngó ra mặt kênh chuyển mìn