Polaroid
Đất Rừng Phương Nam

Đất Rừng Phương Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322980

Bình chọn: 9.00/10/298 lượt.

õ là người hạng phong lưu
đài các. Thấy tôi che tay lên miệng ngáp, mụ ta vỗ vỗ nhẹ vào lưng tôi:

- Chịu khó thức một chút. Rồi qua cho tiền sáng mai ăn bánh.

Tư Mắm xuống thuyền xách lên một chai cột nhà vuông (Một loại rượu
mạnh của pháp) và một xâu cua biển. Hắn đi thẳng vào nhà bếp, vất xâu
cua xuống cạnh lò, mắt đảo một vòng ra tận sân sau. Tôi đi sau lưng hắn, thấy vậy bèn hỏi:

- Chú kiếm rổ hay cái gì, bảo tôi lấy cho.

- À Không - Tư Mắm giật mình quay lại. - Qua coi nhà còn gì nhậu được nữa không thôi mà - Rồi hắn cầm chai rượu ra, rủ rỉ với dì Tư Béo đang
loay hoay cầm khăn lau cốc bên bàn: - Nấu nồi cháo cua ăn chơi đi, dì
Tư.

- Cháo cua làm gì. Nhà vừa nấu nồi cháo gà cho mấy ông khách. Họ chỉ
húp mấy người vài muỗng, vì trước đó đã ních hết rá bún rồi, còn ăn uống gì nữa. Trời, nồi cháo gà nấu đậu xanh, ngọt lắm. Để hâm nóng lại thôi. - Dì Tư Béo miệng nói, tay khoát ra hiệu bảo tôi vào nhóm bếp lò.

- Vậy thì nướng vài con cua nhá chơi còn bao nhiêu biếu dì - Tư Mắm đảo mắt nói. Rồi hắn hỏi trống không:

- Chà khẩu hiệu ai mới dán đây nhỉ?

Dì Tư Béo không đáp. Tính bà ta vốn như vậy, ai hỏi riêng bà thì bà
nói, không thì thôi. Mụ vợ tên lái buôn cau mắt nhìn hắn một cái, từ hai trong con ngươi phát ra những tia sáng quắc, nhọn như những mũi kim.
Nếu tôi không chú ý mụ từ trước, thì không thể nào bắt gặp cái lườm dữ
dội trong thoáng chớp ấy. Tư Mắm tức thời cười hề hề, nói lảng:

- Chèo rã cả tay mà bữa nay chẳng bán được mấy. Chỉ toàn bán chịu cho vài người mới quen.

Mụ vợ hắn hỏi xin quả chanh và một thìa đường trắng, rồi tự tay rót
thứ rượu tây của mụ ra cốc, cho đường vào, hâm nóng cốc rượu trong bát
nước. Rồi sau khi đã thả vào cốc một lát chanh rồi cầm cái đĩa đậy lên.

- Cháu không biết uống rượu đâu? Mụ cười chúm chím ngó dì Tư - Thuốc
giải cảm đấy. Đi nhiều, mệt, uống một cốc này nó ra mồ hôi, khỏe người
lại ngay.

Tư Mắm ngồi hút thuốc phì phèo. hắn lại hỏi dì Tư:

- Ờ lúc nãy thấy bác Ba Ngù chèo tam bản đưa ông nào đi đâu vậy, hả dì?

Dì Tư Béo nhướng lông này, làm mặt quan trọng. Bà ta không nhìn Tư
Mắm, nghiêng người xuống gần bên con mụ vợ hắn, ngón tay trỏ đặt ngang
mồm:

- Đừng có lộ bí mật nhá. ông ấy lớn lắm đấy. Cấp Nam Bộ mà! Chà, ông
khỉ gì, quên rồi. Đoạn bà ta quay vào cửa bếp hỏi tôi: - Ông hồi nãy
làm chức gì, mày nhớ không?

Tôi không muốn trả lời, nhưng buộc lòng phải đáp cho có đáp: - Cháu không nghe nói.

- Ối! Nó con nít, biết cái gì mà gì hỏi nó - Tư Mắm cười hề hề, nhịp chân rung đùi.

Mụ vợ Tư Mắm ngó ra bến, liếc hắn một cái, thong thả đưa bàn tay ngón búp mang vén mớ tóc mai:

- Bán mấy chỗ mà không ghi chép cả. Mai mốt đây quên đi, làm sao đòi được. Khó quá?

Mụ móc trong túi ra quyển sổ con và cây bút máy, đặt lên bàn. Tư Mắm rời ghế đứng dậy, bước ra ngoài tối.

Nghe hắn nói vọng vào: "Khuya rồi mà không mưa được oi bức quá. Đứng
đây một chốc cho mát. Dì Tư, hễ được cháo thì dì nhấc ra, nướng luôn vài con cua, nghe dì!

Thấy tôi lại ngáp, dì Tư Béo bèn bảo tôi xuống chiếc thuyền mui ống
của dì vẫn đậu trong mương, đi ngủ trước đi. Mụ vợ Tư Mắm vẫy tôi đến,
giúi vào tay tôi tờ giấy bạc năm hào. Tôi không lấy, đặt trả lên bàn...

- Cầm đi mà? - con mụ cười cười, nhìn tôi có hơi ngạc nhiên.

- Ối! Nó không lấy thì thôi, kệ nó? Thằng này có phải như người ta đâu? - dì Tư Béo nói có ý bực tức vì tiếc hộ cho tôi.

Tôi bước ra ngoài, không nghe bà ta nói gì về mình nữa bèn đi thẳng
ra mương chui xuống thuyền, rúc vào nóp (Một loại bao đan bằng cỏ bàng,
một loại cỏ có nhiều ở đồng tháp dùng tránh muỗi thay màn). Muỗi vo ve
kêu dậy trong những lùm cỏ rũ ngọn xuống hai bờ mương. Tôi tưởng nằm
xuống là đánh một giấc thẳng cẳng, hóa ra lại không ngủ được.

Không hiểu sao cái lườm của mụ vợ Tư Mắm cứ như xoáy vào óc tôi,
khiến tôi sờ sợ. Chưa bao giờ tôi thấy một người đàn bà nói năng mềm
mỏng, nhỏ nhẹ mà lại có đôi mắt lạ lùng, vừa đẹp, vừa đáng sợ như vậy.
Các bà bán cá trong chợ cãi nhau nhưng lúc giận dữ, mắt long lên sòng
sọc vẫn không có nét gì đáng sợ như mắt con mụ này....

Độc lập hay là chết!

Nước Việt Nam của người Việt Nam !

Những dòng chữ rắn rỏi khắc gỗ in mộc bản trên các tờ khẩu hiệu mà
anh Sáu tuyên truyền vừa dán vào vách từ chập tối bỗng lại hiện ra, nhảy múa trước mắt tôi.

Trong tai tôi nghe mơ hồ nhạc điệu buồn buồn của tiếng gió phẩy động
ngọn dừa nơi một làng quê xa nào đó ở tận Tiền Giang mà tôi không còn
nhớ rõ... Tôi lại thấy ông Huỳnh Tấn toét miệng ra cười. Gương mặt ông
đang cười bỗng tối sầm lại. "Anh em có ai rút lui đâu? Tiếng muỗi vo ve
mỗi lúc một xa dần. Tôi thiếp đi lúc nào cũng không hay biết nữa.



Hai đêm sau đó, trời mưa liên tiếp. Phần vì trời
mưa, không mấy người đi chợ, phần vì có lệnh của thôn bộ Việt Minh cấm họp chợ
đêm, đề phòng bọn Việt gian trà trộn vào xã không k