Đất Rừng Phương Nam

Đất Rừng Phương Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323031

Bình chọn: 8.00/10/303 lượt.

iểm tra được, nên xóm chợ
Ngã Ba kênh vào lúc vừa quá đỏ đèn đã trở nên buồn thỉu buồn thiu.

Chỉ
còn quán cà phê dưới tàn cây bã đậu, mấy tiệm hủ tiếu của người Hoa Kiều ở chỗ
dãy phố ngói nằm bên trong chợ ngó ra kênh và quán dì Tư Béo là có ánh đèn, lác
dác bóng người lui tới.

Chợ
chỉ đông ban ngày, nhưng người cũng chỉ nhóm họp lưa thưa. Nhiều gia đình đã
rục rịch tản cư xuống Thới Bình. Mấy hôm trước, những lúc trời im gió, dừng ở
bờ kênh có thể nghe tiếng trầm trầm của súng đại bác bắn từ xa. Sáng nay, nhiều
người còn nghe cả tiếng súng đại liên của tàu giặc ở hướng Ngã Năm. Dì Tư Béo
đóng cửa quán, nghỉ một ngày để thu vén công nợ, đi đòi các món tiền rượu chịu
của người quanh xóm.

Buổi
trưa rảnh rỗi, tôi cũng mò vào chợ chơi, nghe ngóng tình hình. Phòng thông tin
trước kia là nơi tụ họp đông người nhất. Vậy mà hôm nay cũng chẳng có mấy người
vào xem tin tức, bởi vì toàn những in tức cũ. Một đôi dòng tin mới, viết tay
dán vội lên đó thì cũng chẳng hơn gì sự hiểu biết của mọi người, chẳng đáng lưu
ý và hấp dẫn bằng những tin đồn nhảm vô căn cứ, thậm chí nhiều khi còn vô lý
nữa kia. Lực lượng phòng thủ của ta thế nào? Ngày mai rồi sẽ ra sao? Phần đông
người ta đến đó để tự đặt ra những câu hỏi và tự nghĩ ra những câu trả lời. Bọn
con gái bưng cả những rổ quả mãng cầu xiêm, vác cả những bó mía vào đựng trong
phòng thông tin để ngồi bán. Chúng nó chơi đánh chuyền chuyền hoặc róc mía xả
bừa bãi, la hét, cãi nhau om tỏi mà cũng chẳng ai rầy la gì. Tôi ngán ngẩm quá,
bỏ phòng thông tin lững thững đi dọc ra bờ kênh. chợt thấy lão Ba Ngù đứng dưới
gốc cây bã đậu to nhất Ở gần mé nước, tôi bèn men đến.

- Bác
về từ bao giờ đó? - tôi hỏi cho có hỏi, chứ đã nghe dì Tư Béo nói đêm qua với
con mụ vợ Tư mắm rằng lão về từ chiều.

-
Về từ lúc về ấy! lão cười khà khà đáp giọng đã có chén. - Còn mày, bà chủ của
mày bữa nay đi đâu mày sút xiềng (xiềng = dây xích, ý nói thoát khỏi ) dạo chơi
đó.

- Bà đi đòi nợ. Đâu như tối mới về...

- Vô nhà lão đi ăn thịt rắn một bữa chơi đi!

-
Rắn đâu mà ăn? Bác bắt được rắn à? - tôi hỏi vậy, chứ nghe nói thịt rắn là tôi
đã lạnh xương sống rồi.

-
Rắn kia chứ đâu, mậy. - Lão vỗ một cái vào lưng tôi, trỏ ra kênh: - Ghe chở rắn
dưới U Minh vừa lên đấy?

Tôi trông theo ngón tay lão chỉ. Một chiếc
thuyền nhỏ, mui lá, đang đè sóng rẽ vào bờ. Trước mũi thuyền, một thằng bé trạc
mười bốn mười lăm tuổi, mặc quần đùi, cởi trần đứng dún hai chân, hai tay cầm
cây sào dài chống xuống nước. Bên chân thằng bé có con chó săn, sắc lông màu
tro, đang chồm lên chồm xuống, đuôi ngoắt qua ngoắt lại, hóng mõm lên bờ. Đằng
sau lái, một ông cụ già cao to, vạm vỡ, chít khăn đầu rìu màu đỏ, áo bà ba đen
thả cúc, vạt áo bay phần phật, đang nghiêng người quạt mái chèo đưa thuyền cập
bến.

- Rắn ăn được sao? - tôi hỏi lão Ba Ngù.

- Trời ơi, thằng này ná quá (khờ quá)! Chưa ăn bao giờ à? Thịt rắn ngon và bổ số
một đấy. Con nít ở đây đều nếm mùi thịt rắn từ hồi còn trong bụng mẹ.

-
Cháu chưa ăn lần nào?

-
Ngon tuyệt Ngon tuyệt! Rắn hổ đất nấu cháo đậu xanh nước cốt dừa thì biết nhá?
Già bảy mươi tuổi ăn món ấy thấy trẻ tráng ra như con trai mười bảy. Sơ sài thì
rắn nhóc rắn bông súng uớp xì dầu, cặp gắp nguyên cả con mà nướng, bẻ từng khúc
cầm tay xé ra chấm muối ớt nhậu. Thịt ngọt không gì bằng. Cầu kỳ thì rắn hổ
đất, mèo mun chưng thuốc bắc, gọi là "long hổ hội". Thường thường thì
hoặc băm xào sả ớt, hoặc nấu ca- ri nước dừa... Khối cách ăn. Nhưng gì thì gì,
cũng không bằng nấu cháo. Món phổ thông nhất mà. Vừa bổ lại vừa mát.

- Nướng thì còn thơm, chứ nấu cháo không tanh sao,
bác?

-
Ăn rồi mới biết, thịt rắn thơm như thịt gà, lại giòn dai, không bở như thịt gà.
Có phải nấu suông đâu mà tanh? Này nhé, làm lông (lột da) xong, chặt khúc thả
vào nồi cháo luộc lấy nước ngọt. Rồi mình gắp ra chứ. rồi mình xé nhỏ ra, băm
nhỏ ướp hành tỏi, hạt tiêu, nước mắm. Rồi mình bắc chảo mỡ cho sôi. lên, thả
tỏi vào. ấy, bấy giờ mình mới xào hắn ta! Xong, mình mới múc cháo ra bát, rồi
mình xúc hắn ra, mình cho vào cháo khoắng khoắng mấy cái... Rồi mình rắc lên
một ít hạt tiêu... E hèm! E hèm... Thôi, mày sẽ khắc biết thôi. Ghe đã cập bờ
rồi kia!.

- Ra xem rắn, chúng mày ơi? - một giọng trẻ con
bỗng hô hoán lên...

Tôi
nghe tiếng quen quen, quay lại đã thấy thằng bé lùn lùn béo ục ịch đang dắt một
đám trẻ con chạy băng qua sân chợ, lao xuống bến.

- Chào ông bạn già? Có con rắn hổ nào không? - Lão
Ba Ngù vẫy tay hỏi.

Ông
cụ già chít khăn đầu rìu màu đỏ đã đứng trước mũi thuyền. Nghe hỏi, ông liền
đáp, giọng sang sảng:

- Kỳ
này không có. Toàn rắn rằn ri cóc, rằn ri cá không thôi. Nhưng được cái rắn béo
lắm? - đáp xong, ông bảo thằng bé cầm sào ban nãy: - Cò ơi! Lấy cái giỏ bự ra
cho tía (cha, ba, bố ) đi con.

Thằng
bé chui vô mui, đẩy hai cái giỏ tre ra khoang trước ông già dặng hắng một
tiếng, xắn tay áo, hé sạp thuyền bỏ tay trần vào khoắng. B


Disneyland 1972 Love the old s