
mở thêm một chai "cột nhà vuông" nữa rồi. Dứt
khoát không phải là thuốc giải cảm như mụ ta nói. Thuốc thì người ta nhắm mắt,
nhắm mũi uống một hơi chứ đâu có ngồi nhấm nháp từng ngụm, thưởng thức một cách
khoái trá như những tay bợm rượu sành sỏi? Và bàn tay nó cầm thìa khuấy cốc, ngón
út cong lên đầy kiểu cách, có phải là bàn tay của người lam lũ đâu. Giá như đó
là những con mẹ che dù đầm từ ngoài tỉnh chạy vào, luôn mồm kêu là không có
nước ngọt tắm, không có nước đá uống thì là chuyện dĩ nhiên, không nói làm gì.
Vợ một tên lái mắm tèng xí (đồ bỏ, đồ vứt đi) mà chứng học đòi làm sang thế kia
ư?
Không? Dứt khoát là không phải. Bộ quần áo bà ba tầm thường của mụ chỉ là cái lốt
bên ngoài, không che giấu nổi cốt cách của mụ ta.
Con mụ quái qủy này đang làm gì ngoài đó? Câu
hỏi ấy cứ lởn vởn qua hình bóng những lưỡi lửa nhảy múa trước mắt tôi. Tôi
không thể chịu được nữa, bèn đứng dậy rón rén bước ra.
Mụ ta đang cắm cúi viết trên một mảnh giấy
nhỏ xé ra từ quyển sổ ghi chép các món tiền thu nhập hàng ngày. Cốc rượu vẫn
nguyên chưa đụng tới. Làm sao xem được mụ ta viết cái gì đây? Tôi lia mắt sang
thấy bát nước hâm rượu không còn bốc hơi nữa, bèn nảy ra ý nghĩ sẽ vờ cầm ấm
nước sôi đến rót thay vào bát nước nguội để có thể tới bên bàn mụ ta ngồi. Tôi
nén thở, bước rén bằng những đầu ngón chân và đứng sát bên lưng mụ, nhìn qua
vai mụ. Trên mảnh giấy, những dòng chữ Pháp viết tháu vội vàng, nhưng vẫn đẹp
như cắt, nghĩa như sau:
“llcB-15-5-/946. - Hai trung dội chính quy
trang bị đầy đủ. Một súng máy Bữ-ren. Cạnh đền: Một đại đội dân quân vũ khí thô
sơ. Đập Đá: Một trung đội hỗn hợp, mười cây súng trường. vài chục lưu đạn tự
làm lấy. 13.5: Một cán bộ quân sự cao cấp dã qua đây: Đoàn thuyền vận tải quân
lương đi về hướng Thới Bình... "
Những dòng chữ phía đuôi bị khuất qua mớ tóc
xõa bên vai mụ ta, không đọc được. Tôi nén thở, rướn người lên, tim đập thình
thịch trong ngực. Đột nhiên, mụ ta quay phắt lại khiến tôi giật mình suýt buông
rơi cái ấm xuống đất. Nét hốt hoảng vừa thoáng hiện trong đôi mắt to đen lay
láy của con mụ đàn bà nham hiểm khi vừa nhìn đến tôi lập tức biến ngay, và
nhường chỗ cho những tia nhọn hoắt như những mũi kim phóng vào mặt tôi.
- Xem trộm cái gì? - mụ
ta nén giọng hỏi khẽ, cặp môi mỏng dính run run dầy phẫn nộ.
Tư Mắm lập tức xô ghế đứng dậy. Tôi tưởng hắn
sẽ nhảy xổ vào bóp họng tôi ngay. Nhưng hắn vẫn đứng nguyên đấy và đưa mắt nhìn
mụ vợ, rõ ràng là hắn đang chờ mệnh lệnh mụ ta giống như một con chó săn chờ
lệnh chủ.
Trong lúc ấy, tôi đã kịp đủ thì giờ trấn
tĩnh. Lúc bấy giờ tôi cũng không hiểu tại sao mình lại tỉnh táo được như vậy...
Tôi gãi tai, cười và nói cách hồn nhiên:
- Thím viết đẹp quá! Chữ đẹp như cắt ấy, mà
lại không kẻ dòng... Đẹp hơn cả chữ anh Sáu tuyên truyền
- Mày đọc rồi à? - mụ ta
trố mắt hỏi, cố nén giận dữ.
- Đọc từ nãy giờ... mà thím viết thứ chữ Tây
chữ u gì, cháu không hiểu được. Cháu chỉ đánh vần quốc ngữ bập bẹ và đọc được
con số từ một đến một trăm thôi. Nhưng phải đánh vần lâu lắm kia.
Con mụ thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Con nít đừng có nhìn lén, đừng xem trộm khi
người lớn đang viết, nhớ không. Vậy là kém lịch sự và vô phép.
Tôi cười hì hì ra vẻ nhận lỗi:
- Cháu đến thay bát nước sôi cho thím chứ.
Tại chữ thím viết đẹp quá, cháu cứ mải xem... Cháu đâu có dè thím rầy! Mọi khi,
anh Sáu tuyên truyền viết, cháu đứng sau lưng coi mà ảnh chẳng rầy la gì...
- Ừ, thôi. Thay bát nước khác đi! - mụ ta
chớp chớp mi mắt, cười với tôi... - Qua ghi các món tiền người ta mua chịu mà.
Viết bằng chữ quốc ngữ mới, em không đọc được đó thôi. Đây này - mụ ta vừa nói
vừa chìa mảnh giấy đến bên ngọn đèn - con số 15 nầy là người ta thiếu qua mười
lăm đồng... Con số năm này là năm ngày nữa họ sẽ trả.
- Cháu biết! - tôi tươi cười.
Con mụ càng cố ý đánh lừa tôi bằng vẻ thành
thực thì tôi cũng mượn màu thành thực để lừa lại nó. Trong khi ừ ào với mụ ta,
tôi đã đọc nốt những dòng chữ cuối: tấn công tốt nhất vào khoảng bốn giờ sáng.
Trạm canh gác chỉ có bốn đứa: hai súng ca-líp 12. Bắt sống. Trời mưa to, có thể
núp trong mưa. tắt đường ruộng bất thần đánh vào ban ngày.
Thay bát nước xong - không hiểu sao bây giờ
tay có hơi run - tôi cố trấn tĩnh bằng cách đứng lại nói với mụ ta một câu tróc
khi quay vào bếp.
- Thím đừng mách dì Tư, dì Tư mắng cháu tội
nghiệp?
- Ừ, không mách đâu. Vào xem nồi cháo được
chưa...
Tôi không nhìn Tư Mắm nhưng tôi biết Tư Mắm
đang cười. Tôi vào đến cửa bếp, còn nghe hai tiếng thở phào ra cùng một lúc của
đôi gián điệp vườn này, và tôi biết chắc chắn rằng chúng đang nhìn theo tôi
không phải bằng nhũng cặp mắt đầy hoảng hốt và dữ dội như ban nãy.
Dì Tư Béo đã tắm xong,
vào ngồi bên chõng rũ tóc ra cầm quạt quạt cho khô tóc.
- Trời oi quá! Tắm rồi mà
mồ hôi cứ vã ra như chưa tắm!
Thấy con mụ vẫn cắm cúi viết, dì Tư Béo hỏi:
- Bữa n