Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325172

Bình chọn: 7.5.00/10/517 lượt.

ưa quá yêu nên tôi chỉ bị choáng có năm phút thôi. Sau đó thì cùng con em nghĩ cách trả thù luôn!

- Bà định trả thù như thế nào? Dù sao thì nó cũng có người yêu rồi. Mình cũng chẳng làm gì được nó.- Quyên chêm vào.

- Hơi nhầm! Tưởng lợi dụng tao xong là tao cho qua luôn được á? Xin lỗi đi! Tao sẽ vẫn giả vờ yêu thằng này, coi như không biết gì cả. Rồi dần
dần phá hoại mối quan hệ của nó. Cho nó biết thế nào là chăn rau. Nhé!

Sau khi nghe hết vụ lừa đảo của Nhi, thật sự lòng tin trong Mai về
cánh đàn ông vốn đã không nhiều nay lại càng sa sút trầm trọng. Nghĩ đến anh, nó lại chợt cảm thấy lo lắng, có khi mình cũng đang bị chăn dắt mà thôi. Phải thật cẩn thận.

Một mình lặng lẽ với những suy tư,
nó chợt cảm thấy tủi thân vô cùng. Chưa bao giờ nó phải chủ động theo
đuổi bất kì một ai như thế này. Đứa con gái như nó… đâu phải bất tài xấu xí. Kể cho Nhi và Quyên nghe, đứa nào cũng khuyên can vì cảm thấy làm
như thế thật mất giá, nhưng riêng Hiền thì lại khuyên ngược lại. Thật
ra, đối với cô nàng Song Ngư đa cảm, luôn bị chi phối trong chính những
suy nghĩ phức tạp mà mình tự tạo ra, chỉ cần một người ủng hộ ý nghĩ
trái chiều của nó, nó sẽ lập tức gật gù làm theo. Hiền chính là người
ủng hộ ý kiến trái chiều của nó trong trường hợp tréo nghoe này.

Nhưng thật sự, đã không dưới một lần Mai trộm nghĩ:”Nếu cũng có tình
cảm với mình thì tại sao anh ta lại không hề chủ động nhắn tin hỏi thăm
đến một lần?”.

Trở về nhà, bật máy tính lên và vào facebook như một thói quen, lướt chầm chậm trên newfeed, nó chợt thấy nhói lòng khi
đập vào mắt mình là một dòng status như đang đâm trúng tim đen.

“Nếu một người con trai thật sự thích bạn thì dù họ có bận rộn đến đâu, họ vẫn sẽ dành thời gian để nhắn tin cho bạn.”

Một chút tủi thân chợt len lên trong lòng cô bé vốn có cái tôi cao vời
vợi. Vậy là hôm nay nó quyết định tạm thời không nhắn tin cho anh ta
nữa.

Tối hôm đó bố lại đi tập thể dục, kể từ ngày ông đi Hàn Quốc về, ông
suốt ngày đi tập thể dục ở ngoài công viên vào giờ ăn cơm, tậm chí còn
lấy lí do “nghiện tập thể dục” để không phải đi làm.

Bữa cơm
tối chỉ có hai mẹ con diễn ra thật ảm đạm. Nó cảm giác như không khí bao quanh mẹ luôn nặng nề như thế. Mặc dù từ khi bố trở về thì sự căng
thẳng cũng có thuyên giảm đi đôi chút. Nhưng hôm nay, mọi thứ lại đột
nhiên bộc phát. Muốn ngồi ăn một bữa tối yên ổn mà mẹ cũng không để cho
nó yên. Không ngừng găm biết bao nhiêu điều xấu xa tồi tệ về bố vào đầu
nó khi ông không có nhà.

Nó biết, mẹ không tin, mẹ nghi ngờ bố. Nhưng bản thân nó cũng đâu có tin? Nhờ sự phản bội của bố, sự ghẻ lạnh
của mẹ mà nó vốn chẳng còn chút lòng tin với bất kì ai cả. Mẹ bảo bố chỉ luôn giả tạo diễn kịch trước mặt hai đứa thôi, sau lưng thì đối xử
******** với mẹ lắm! Loại người giả nhân giả nghĩa ấy phải luôn luôn đề
phòng.

Nó ngồi ăn mà uất nghẹn cả họng. Miếng cơm chưa trôi
xuống tới nơi chắc cũng bị mắc lại nơi cổ họng, không tài nào mà nuốt
trôi. Cố gắng bỏ tất cả ngoài tai để ăn cho xong một bữa cơm mà cũng
không tài nào nhịn nổi, con bé khẽ khàng đặt bát xuống, quay sang nhìn
mẹ, bất lực nói.

- Mẹ này! Mẹ sợ con sẽ bị lừa phỉnh à? Mẹ yên
tâm đi. Con không có lòng tin đối với người khác đâu. Đối con thì ngoài
mẹ và Quân ra, ai cũng là “người khác”…

Nó vừa dứt lời, khuôn
mặt căng thẳng của mẹ dần trùng xuống. Ngỡ ngàng trước sự thay đổi thái
độ vô cùng lạnh lùng của cô con gái.

- Ơ không! Đấy là mẹ bực
mình thì mày nói thế thôi. Chứ chúng mày vẫn là con của bố. Dù bố có đối xử không ra gì với mẹ thì bố vẫn yêu thương chúng mày. Chúng mày vẫn
phải yêu thương bố chứ sao mà không tin tưởng nhau như thế được hả con?

Nghe mẹ nói, nỗi uất hận trong lòng nó lại dâng lên. Tại sao mẹ luôn
như thế? Luôn tiêm nhiễm vào đầu nó những điều xấu xa như thế rồi lại
bắt con bé phải yêu thương một cách giả tạo như vậy? Rốt cục thì trong
mắt mẹ nó là cái gì? Một con búp bê hay là một con rối?

- Mẹ à! Mẹ thấy những điều mẹ nói có quá mâu thuẫn không? Mẹ kể xấu về bố như thế, rồi lại vẫn bắt con phải yêu thương ông ấy thật lòng. Mẹ
nghĩ con là cái gì thế? Con xin mẹ! Hãy tôn trọng cảm xúc cá nhân của
con. Con là con gái mẹ, không phải robot, càng không phải người máy vô
tri vô giác. Con cũng có cảm xúc riêng của mình đấy! Mẹ cứ dẫm đạp lên
tinh thần con thế này… Con căng thẳng lắm! Con thương mẹ, vì thế con mới cố gắng chấp nhận sự trở về và hiện diện của ông ta trong cái nhà này.
Nếu không vì mẹ, con sẽ không bao giờ vờ cười nổi. Đối với con, tất cả
chỉ là giả tạo hết. Chỉ là để cho mẹ thấy nhẹ nhõm thôi! Vậy mà sao mẹ
không thể buông tha cho con? Con quá đâu khổ vì mỗi lần mẹ sỉ nhục bố
rồi lại bắt con phải yêu thương rồi. Con có thể giả vờ, nhưng con thật
sự không thể thật lòng được nữa rồi! Đã nhiều lần con nghĩ, hay là mẹ đã thay đổi, gia đình mình cuối cùng cũng có thể trở về như xưa. Nhưng
dường như con đã nhầm! Mọi việc rút cục vẫn đâu vào đấy. Tất cả vẫn


The Soda Pop