Insane
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327341

Bình chọn: 9.00/10/734 lượt.

ình ảnh của người đàn ông
ngồi phía trước mặt. Anh đang nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt nhìn đầy yêu thương xen lẫn sự lo lắng. Tôi muốn ú ớ gọi tên anh nhưng lại chợt nhận ra hình như mình đang bị mất giọng. Vậy là đành lặng im. Lặng im ngắm
nhìn anh đang ân cần lo lắng. Đối với tôi như vậy đã là quá đủ rồi!

Lim dim mắt nhìn, tôi khẽ mím môi mỉm cười… rồi nụ cười lại đột ngột
đông cứng khi anh bất ngờ buông tay tôi ra để nhận một cuộc điện thoại
lạ. Không rõ là ai gọi bởi tai tôi lúc này đã ù đi cả rồi, tôi không thể nghe thấy rõ được cuộc đối thoại, chỉ biết… sau khi nghe điện thoại anh lập tức đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng. Tôi muốn gọi với theo nhưng lại không thể. Cảm giác hoàn toàn kiệt sức và bất lực. Linh tính mách
bảo tôi đây là chuyện chẳng lành. Và quả nhiên đúng thật!

Kể từ khoảnh khắc đó, anh dường như biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của tôi sau này.

…………..

Sự ra đi đột ngột của anh đối với tôi giống như một cú ngã mạnh khiến
tôi hoang mang và chới với, ngập chìm trong những cảm xúc rối bời. Không biết bắt đầu từ đâu và vì cớ gì mà anh lại biến mất như vậy. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng anh sẽ chỉ đi một lúc thôi, đi để giải quyết công chuyện
gì đó rồi lại về. Nhưng không, kể từ ngày đó trở đi, tôi mãi mãi không
còn thấy anh quay trở về nữa…

Tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc đó tôi đã thiếp lịm đi, khóe mắt vẫn còn ướt nhòe mà tôi tự huyễn hoặc rằng không phải mình đang khóc, nước mắt này chỉ đơn giản là một hiện tượng khoa
học bình thường do tôi thiếu ngủ trầm trọng mà thôi. Ngủ đi, thiếp đi
một lát rồi thì nước mắt sẽ khô hết cả. Một người đàn ông mới quen… đời
nào tôi lại rơi nước mắt bởi một người đàn ông mới quen… Không đời nào
có chuyện đó…

Nhưng… rốt cuộc là vì cớ gì?

Hay là do tôi đã làm sai ở đâu?

Hay là do tôi quan tâm nhiệt tình quá khiến anh chán ngấy tôi rồi?

Hay là anh đã ngấm ngầm có người con gái khác?

Hay là do anh thất vọng vì tôi vẫn còn liên lạc với Lâm?

Hay là… hay là…

Hàng trăm cái “hay là” lẫn lộn trong đầu tôi lúc ấy, nhưng câu hỏi tự
dằn vặt bản thân cứ rối lên mòng mòng khiến tôi không biết phải làm sao
để đứng vững. Vậy là trong phút chốc, tôi vô tình để mình mất thăng bằng và gục ngã!

…..

Khi tôi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mẹ đã ngồi bên cạnh từ lúc nào, vẻ
mặt lo lắng xen lẫn sự tức giận đến nỗi không buồn che giấu. Mẹ tôi vốn
thế, vô cùng nóng nảy và thẳng tính. Thấy tôi ốm vậy mà mẹ vẫn cao giọng trách móc.

-Dậy rồi đấy à! Mày vừa chết đi sống lại đấy biết không con ngu kia!

-Con vẫn ổn mà!

Tôi nhỏ nhẹ đáp lại. Thật ra thì đó chỉ là vì tôi đang không có đủ sức để mà to tiếng.

-Ổn! Ổn cái đầu mày! Hết thằng Quân rồi lại đến mày hành tao. Chúng mày muốn làm tao đau tim rồi chết sớm phải không! Chúng mày có thương tao
đâu! Từ sau ở nhà, tao cấm mày đi làm nữa! Nghe chưa!

-Không được đâu. Con đi làm quen rồi. Với lại ở nhà thì ai lo cho con!

-Tao lo! Từ trước đến nay vẫn là tao lo cho mày chứ ai lo!

-Hồi trước thôi, bốn năm nay mẹ có phải lo cho con nữa đâu, với lại
cuộc sống của con bây giờ cần nhiều thứ phải chi tiêu lắm! Con không
muốn phiền hà tới kinh tế của mẹ.

-Vậy tao xích chân xích tay mày lại ở nhà. Một ngày chỉ có đi học rồi về ăn cơm thôi thì chẳng có tiêu tốn cái gì hết!

-Sao thế được mẹ…

-Ngậm mồm. Cấm cãi!

Thấy mẹ bắt đầu nổi nóng, tôi lại phải cố nhịn mà im. Bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện, mà lại còn bao nhiêu bệnh nhân khác nằm cạnh, sao tôi
có thể vì chuyện cá nhân của mình mà gây phiền hà đến họ. May mà đúng
lúc đó thằng Quân lại tới, chẳng hiểu sao mẹ tôi lại rất hay nhịn thằng
Quân. Gia đình tôi cứ như một vòng tròn luẩn quẩn vậy: Tôi nhịn mẹ, mẹ
nhịn Quân, Quân nhịn bố, bố lại phải nhịn tôi. Vậy đấy!

-Thôi thôi! Mẹ đi ra đi! Đang ở bệnh viện chứ có phải ở nhà đâu! Tiếng mẹ quát vang sang cả phòng con rồi đấy!

Thấy thằng Quân cầm bộ trang phục bệnh nhân đi trả lại cho viện mà tôi
mừng rơi nước mắt. Vị cứu tinh của tôi đây rồi! Bảo mẹ ra ngoài đi mau
lên không chị mày lên cơn trụy tim chết lăn quay ra đây ngay bây giờ!

Cứ tưởng nó bảo được mẹ ra là bênh cho tôi, ai dè, mẹ vừa ra ngoài thì
lại đến lượt nó bắt đầu tụng kinh giảng đạo. Tôi đến khóc thét mất.

-Chị bị mẹ mắng cũng chẳng oan đâu!

Cầm bát cháo mẹ vừa đổ từ cạp lồng ra cho tôi, thằng Quân cẩn thận bê lên rồi thổi phù phù, chuẩn bị đút cho tôi ăn.

-Cái gì cơ?

Thấy tôi quắc mắt lên hỏi lại, nó liền đặt bát cháo xuống rồi gằn giọng nói.

-Chị có thấy là chị rất dở không? Chị cứ lao động quần quật để lo cho
tương lai. Nhưng chị có bao giờ nghĩ rằng hiện tại bây giờ chính là
tương lai của quá khứ không? Chị đang ghẻ lạnh hiện tại của mình, cũng
chính là ghẻ lạnh tương lai của quá khứ trước kia đấy? Lúc nào cũng thế, lao đầu vào cuộc sống, chị chả biết thương mình gì cả. Em nhìn