
còn thấy bực! Chị cứ như thế này thì có chắc sau này tương lai sẽ được hạnh
phúc? Kiểu con gái mạnh mẽ như chị thì bố thằng nào dám yêu!!! Nếu là
em, em cũng nhất định không yêu kiểu con gái cứng đầu như chị!
Hức! Không hiểu sao nghe em trai mắng mà tôi chỉ thấy cảm động rơi nước
mắt. Cơ số thứ trong đầu như được vỡ ra, mặc dù cái tính bảo thủ khiến
tôi chỉ muốn ngoạc mồm lên cãi lại. Tiếc là sức tôi vẫn còn yếu, cãi
nhau với nó lúc này chỉ tổ tốn calo thôi nên tôi đành nhịn. Há miệng,
tôi ngoan ngoãn ăn cháo do em trai đút. Ăn hết được bát cháo mà tỉnh hết cả người, ấm hết cả bụng. Ăn xong tôi lại vo tròn người trên chiếc
giường rồi vơ tạm lấy cái gối bông gần đó, ôm chặt vào lòng và nhắm mắt
lại ngủ.
…………..
Mệt quá! Lúc này tôi chỉ muốn ngủ và ngủ, chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa cả!
Đã hơn một ngày trôi qua kể từ lúc tôi tỉnh lại, anh ấy vẫn biến mất và hoàn toàn không có dấu hiệu xuất hiện trở lại. Trước khi đuổi thằng
Quân ra khỏi phòng tôi vẫn còn nhắc nó đưa điện thoại cho tôi xem, có
rất nhiều tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ… nhưng tất cả đều không thuộc
số điện thoại của Long. Một vài cái từ chị Trâm, cái Hiền, còn phần lớn
là của Lâm.
Lại là Lâm…
Tôi khẽ giật mình. Kể từ ngày
hôm ấy, ngày tôi nói rằng tôi không thể gặp lại anh ấy. Cái gì đã qua
thì cho qua hẳn. Anh ấy cũng gần như hoàn toàn biến mất. Thế rồi… bây
giờ lại bất ngờ quay lại khi tôi cảm thấy trống trải nhất! Nhưng những
tin nhắn này… có lẽ tôi sẽ không đọc ngay đâu. Tôi sợ mình lại bị mủi
lòng lắm! Thế nên tốt nhất là tôi sẽ để dành, chờ đến khi nào tỉnh táo
hẳn thì tôi sẽ đọc sau.
…………
Đang nằm lim dim nhắm hờ
mắt ngủ, bỗng, tôi có cảm giác như có ai đó đang trèo lên giường của
mình. Hình như là mẹ! Mẹ nằm úp thìa sát lại gần tôi rồi bất ngờ vòng
tay qua bụng, kéo tôi lại gần. Chắc mẹ không biết là tôi vẫn còn thức.
Chỉ là tôi đang giả vờ ngủ, ngoài lúc kiệt sức thì tôi chẳng bao giờ
hoàn toàn ngủ say. Tôi có một thói quen kì lạ là luôn ngủ trong trạng
thái tỉnh táo, tức là kể cả khi tôi đã nhắm mắt và ngáy khò khò thì cho
dù chỉ cần có một tiếng động thật nhỏ vang lên thôi cũng khiến tôi giật
mình tỉnh dậy ngay. Thói quen đó được hình thành bởi vì tôi luôn cảm
thấy sợ hãi với tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi không cảm thấy tin tưởng, cũng không cảm thấy an toàn với bất kỳ ai cả… kể cả gia đình.
Ngày bé, mẹ thường xuyên bất ngờ mở cửa phòng, lấy roi đánh đập khi tôi
đã say trong giấc ngủ, vì thế mà tôi phải tập nằm theo dáng con tôm, lúc nào cũng co quắp cả người lại để tránh bị roi quật vào mặt, để cảm thấy bớt đau đớn hơn. Kể từ lúc biết tin bố phản bội mẹ, mẹ tôi không còn
như trước nữa, mẹ luôn cảm thấy nghi ngờ bất kỳ ai và sẵn sàng nổi nóng
với chúng tôi mọi lúc mọi nơi. Mẹ đánh đập chửi bới tôi không chừa một
chữ một lời, tôi nghe nhiều đến mức chai sạn lì lợm. Cũng kể từ đó, tôi
bắt đầu trở nên cảnh giác mọi thứ xung quanh.
Tôi luôn giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân của mẹ nặng nề vang lên trong đêm.
Tôi sợ hãi những đêm đó. Nằm ngủ co quắp, roi vọt không nương tay. Tôi
sợ hãi, nước mắt cứ ứa ra mãi rồi cũng đến lúc phải cạn khô. Tôi không
còn khóc nữa, không còn biết sợ là gì. Chắc là có lẽ ngoài những lời đay nghiến của mẹ ra, chẳng ai còn có thể xúc phạm nhẫn tâm đến mức làm tôi đau đớn mà phải bật khóc.
Quá khứ tăm tối đến nỗi tôi chẳng
bao giờ muốn nhắc lại. Bởi mỗi lần nhắc lại là chỉ muốn rơi nước mắt.
Nhưng hôm nay mẹ lại ôm tôi? Đã lâu lắm rồi mẹ không ôm tôi. Tự dưng tôi cảm thấy thấy sợ. Tôi vẫn nằm co quắp như thế… nhưng không phải là để
hứng chịu đòn roi mắng chửi… mà là để đón nhận tình thương vốn đã trôi
đi rất xa xôi ư?
Mẹ ôm con vốn chẳng phải điều gì kì lạ. Nhưng
riêng đối với tôi thì nó trở thành một điều vô cùng gượng gạo. Nhất là
ngay lúc này đây, khi mà đã lâu lắm rồi, chắc cũng phải mười mấy năm kể
từ khi mẹ bắt đầu không còn ôm tôi nữa. Thói quen mẹ ôm Quân, còn tôi ôm lưng mẹ đã được hình thành từ rất bé đến nỗi khi lớn lên tôi vẫn chỉ
quen đứng từ phía sau lưng để bao bọc lấy người khác chứ chẳng dám mạnh
dạn xuất hiện đằng trước mặt bao giờ. Tôi có thể ở phía sau, tôi có thể
chờ đợi, chỉ cần tôi biết mình còn cơ hội…
Anh à! Liệu anh có trở về nữa không?
Người đàn ông ấy cũng có tình cảm với tôi. Tôi hoàn toàn cảm nhận được điều đó…
Vậy thì tại sao?
Anh đột ngột ra đi như vậy chắc hẳn là có lý do riêng của mình. Tôi tin là như vậy!
Và tôi nhất định sẽ chờ.
………
Một tuần sau kể từ khi tôi ra viện, người đầu tiên mà tôi liên lạc là
chị Trâm. Nhấc cốc trà chanh lên, tôi hùng hồn tuyên bố.
-Em
không tin! Từ này đếch tin thằng đàn ông nào nữa! Khốn nạn! Thằng nào
cũng như thằng nào thôi! Bọn đàn ông chúng nó! Ai cũng như ai hết!
-Chuẩn rồi! Độc thân muôn năm em ơiii!!!
-Gì cơ? Sao lại độc thân? Chị mà cũng đang độc thân á?
-Ừ…
-Thế còn anh chàng “badboy” của chị