
rét buốt, nhiệt độ
giảm xuống chỉ còn mười mấy độ C, đứng co ro ở ngoài đường Kim Liên Mới, tự dưng tôi cảm thấy mình ngu xuẩn vô cùng khi hẹn anh ở địa điểm này.
Nhưng mà thôi, dù sao tôi cũng không thích cho anh đón tôi vào tận nhà…
mặc dù chuyện này cũng đã từng xảy ra, và tôi cũng đã từng bị mẹ không
ngừng quở trách.
Đợi tầm hai phút, tôi liên tục lấy điện thoại
ra xem, gọi điện cho anh thì máy bận. Sốt hết cả ruột, tôi đứng chờ
trong tâm trạng nhấp nhổm, hai chân cứ giậm lên giậm xuống không yên cho đến khi nhìn thấy một chàng trai đang ngồi bệ vệ trên chiếc xe máy màu
trắng, tay cũng không ngừng bấm điện thoại rồi đánh mắt hướng về phía
mình, vừa cười, vừa nói gì đó với người ở đầu dây bên kia. Lúc đó, tôi
đã hơi bĩu môi và thầm nghĩ: “Xùy! Đợi bạn ra mà còn mải ngắm gái. Thấy
mình xinh nên không rời mắt được đây mà! Đúng là bọn đàn ông!”.
Đang ngơ ngẩn đứng suy nghĩ, chân thì không ngừng co ro nhún nhảy,
bỗng, chàng trai dáng thanh thanh, người cao cao, trông xanh xao… mặt
hơi đao bất ngờ nhảy phắt xuống xe sau một tiếng thở dài, rồi anh ta từ
từ tiến lại phía tôi, từng bước một, chậm rãi và chán nản.
“Cốc!”
Một cái gõ mạnh khiến trán tôi sưng u cả cục, bực bội ngước mắt lên
nhìn, trong khi còn chưa kịp phản ứng thì Lâm đã gõ thêm một cái nữa vào đầu tôi rồi.
- Lại không đeo kính! Đã cận rồi lại còn không đeo kính! Đã thế người ta gọi điện thoại cũng chẳng thèm nghe. Thế là thế nào!
Nghe Lâm mắng, bấy giờ tôi mới ngớ người ra rồi bần thần click vào màn
hình điện thoại… Thôi chết! Hóa ra trong lúc Lâm gọi thì tôi lại cứ mải
gọi ngược lại cho Lâm. Bảo sao máy bận! Hu hu!
- Ai bảo anh gọi cho em đúng lúc em gọi cho anh! Tại anh chứ!
- Tại anh cái gì? Mình đứng lù lù ngay trước mắt, cố tình cười đánh ý rồi mà còn không thèm chạy ra. Sợ thật!
- Thế sao anh không chạy ra đây gọi em?
Tôi sưng mặt lên cãi. Trong giây lát, Lâm im lặng rồi ậm ừ trả lời.
- Ừ thì… lười xuống xe…
- Đấy! Tại anh!!!
Nói rồi, tôi liền hí hửng nhảy lên xe với vẻ mặt đắc thắng trong khi
Lâm thì không ngừng tủm tỉm cười vì sự cứng đầu vẫn không thay đổi của
tôi từ ba năm trước.
Ừm… nhắc mới nhớ! Ba năm trước, ngày đầu
tiên mà tôi và anh hẹn nhau đi chơi, mọi chuyện cũng diễn ra y hệt như
thế này đấy. Tất cả cũng chỉ tại vì tôi cận nặng mà không chịu đeo kính.
…………..
Gần tám rưỡi tối, chúng tôi có mặt tại
MegaStar, lúc ở trong thang máy, chỉ có duy nhất hai đứa chúng tôi đứng
ngại ngùng cách nhau khoảng một sải tay, tôi mới trân trân ngước mắt lên nhìn anh, nghĩ gì đó rồi chợt buột miệng một cách thản nhiên.
- Hóa ra… anh cũng lùn nhỉ!
Bỗng nhiên bị chê lùn, Lâm dựng đứng lên cả lên, người xù đầy lông nhím rồi chau mày lên cãi.
- Này nhé! Ai chê anh lùn cũng được. Riêng em không đủ tư cách.
Nói rồi, Lâm liền đưa tay lên gõ vào đầu tôi rồi đặt xuống dưới gót
chân, vỗ vỗ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Tôi ức nghẹn cả họng mà không nói
được gì chỉ bởi sự thật quá phũ phàng... Lâm cao hơn tôi 23 cm và đúng
là tôi không có đủ tư cách để chê anh ấy lùn thật. *mếu máo*
…..
Ngày hôm nay chúng tôi sẽ xem phim “A Werewolf Boy”- phim của anh Song Joong Ki đóng. Tôi thích Song Joong Ki kể từ hồi xem phim
“Sungkyunkwan”. Ôi! Anh chàng mặt hoa da phấn với nụ cười tỏa nắng đáng
yêu vô cùng. Thế mà tạo hình trong phim này của anh ấy trông lôi thôi
lếch thếch, giảm bớt đi đến 40 phần đẹp trai. Nhưng dù sao thì cũng vẫn
đáng yêu! Lúc anh ấy được cắt tóc xong chạy lon ton đi bắt bóng và chơi
đùa với đám trẻ con, tôi cười sướng đến rung cả người. Lâm quay sang,
không ngừng đánh mắt rồi lèm bèm “trông như thằng gay thế này có gì mà
đẹp?”. Thấy thế, tôi chỉ biết lắc đầu chèm chẹp rồi lại bơ đi xem tiếp.
Cả bộ phim rất vui, phim xem rất hay, hình ảnh rất đẹp, rất trong sáng. Có lẽ xuyên suốt cả bộ phim, nếu như không có cảnh hai người buộc phải
rời xa nhau thì chắc tôi vẫn sẽ ngồi cười nắc nẻ. Nhưng không, lúc xem
đến đoạn chàng trai hóa sói, bị tất cả mọi người xua đuổi, anh ấy buộc
phải rời xa cô gái và trốn vào rừng sâu. Cuối cùng, cô ấy cũng không đợi được anh mà phải chuyển nhà đi nơi khác sống, trước khi đi, cô gái đã
để lại một bức thư trong căn phòng cũ, nói rằng anh hãy đợi, rồi cô ấy
sẽ trở về. Nhưng cuối cùng, sau nhiều năm trôi qua, cô ấy đã trở về khi
tóc bắt đầu bạc trắng, còn anh thì vẫn trẻ trung như thuở hai người mới
quen nhau. Họ gặp lại nhau trong căn phòng cũ ấy, cô gái nay đã trở
thành một người bà già tóc bạc phơ với nụ cười hiền dịu, đứng trước
chàng trai trẻ trung như cháu mình, hai người ôm chầm lấy nhau trong sự
xúc động nghẹn ngào. Và “cô ấy” khóc, khóc nấc lên giữa những tiếng
trách móc thật đáng thương: “Đồ ngốc! Sao cậu lại đợi!”…
Sao lại đợi...
Sao lại đợi ư?
Đã có người nói rằng phải đợi…
…thì tất nhiên sẽ có người quyết tâm đợi chờ…
Mặc dù người kia đã vô