
tình quên mất lời hứa…Và sau khi gặp lại nhau, “cô gái ấy” vẫn quyết định rời xa cậu thêm một lần nữa.
Cảnh cuối, người con trai đứng trên nền tuyết trắng, thẫn thờ nhìn theo đoàn tàu đang chở cô gái năm xưa nối đuôi nhau chuyển bánh chầm chậm ra đi… cô ấy ra đi… vĩnh viễn mang theo cả lời hứa năm ấy…
Rằng cô sẽ “chờ”, còn cậu phải “đợi” ư?
Đợi… Đợi làm chi! Đợi trong vô vọng thì đợi làm gì?
….
Từng giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi trong vô thức mà tôi không buồn ngăn nó lại, Lâm quay sang nhìn tôi, im lặng không nói gì. Có lẽ anh
không biết… mà tốt hơn là anh không bao giờ nên biết… điều làm tôi khóc
không phải chỉ đơn giản là bộ phim, mà điều làm tôi khóc là vì sự đồng
cảm giữa tôi và chàng trai đó. Chàng trai đã đợi chờ trong vô vọng…
giống y như tôi lúc này vậy! Tự dưng tôi nhận thấy mình ngu ngốc và vô
vọng đến cực cùng. Sao tôi lại ngu si và mù quáng đến vậy? Đợi làm gì
khi người đó đã vĩnh viễn ra đi? Tại sao lại cứ mù quáng đâm đầu vào một người không hề coi trọng mình? Rốt cuộc thì tôi đang làm gì vậy? Rốt
cuộc thì tôi đang nghĩ cái gì vậy hả con ngu kia???
Tôi khóc,
khóc nấc lên. Nước mắt không sao kìm lại được, ướt nhòe cả hai bên má,
thấm đẫm xuống chiếc khăn quàng quanh cổ mình. Mọi vật trước mắt cứ dần
nhòa đi khiến tôi không sao đọc được tiếp những dòng phụ đề đang chạy ở
cuối bộ phim. Đó là lyric của một bài hát mà cô gái ấy đã vừa đánh đàn,
vừa hát cho chàng trai nghe. Bài hát mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc, và cho đến tận bây giờ, nó vẫn còn ám ảnh sâu sắc trong tâm trí của
tôi…
“Mỗi đêm, em đều chờ đợi
Tia sáng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ.
Bởi khi ngày mới đến, em có thể gặp người ấy…
Cám ơn vì anh đã nắm chặt bàn tay em…
Cám ơn vì đã nhìn vào mắt em…
Cám ơn, chàng hoàng tử trong giấc mơ hằng đêm…
Vì đã tới bên đời em.
Cả ngày dài, em chỉ trông đợi một điều…
Đợi đến khi ánh trăng lên tỏa rạng trên bầu trời đêm.
Bởi khi đêm tối đến, em lại có thể nói chuyện cùng người.
Xin người đừng quên lời hứa của đôi ta.
Xin đừng quên những bí mật mà chúng ta đã cùng nhau xây đắp.
Từng nhịp đập nơi con tim em, khi em thấy mình trong đôi mắt đó…
Xin người đừng bao giờ lãng quên…”
……………
Trên đường trở về nhà, tôi rơi vào im lặng, không biết phải nói gì
cùng Lâm. Tự dưng tôi cảm thấy muốn tránh mặt Lâm kể từ lúc ấy, kể từ
lúc tôi nhận ra, khi mà Lâm đang ngồi cạnh tôi, thì trong đầu tôi lại
chỉ nghĩ đến Long, khi mà trên màn hình rộng lớn kia… hình ảnh của Long, những kỉ niệm khi Long còn ở bên cứ dần dần hiện ra trước mắt, hòa vào
những dòng lệ nóng hổi, cứ thế… từ từ diễn ra như một thước phim quay
chậm khiến lòng tôi đau thắt lại, không sao điều khiển nổi cảm xúc của
mình. Vậy là tôi cứ khóc, khóc nức nở trong khi hầu như mọi người xung
quanh đều đang rơi nước mắt vì sự cảm động của bộ phim, và tôi đang cố
tình lẩn trốn vào trong đám đông, hòa mình vào đó để che giấu đi cảm xúc thực sự của mình. Bởi thực chất… nước mắt tôi rơi… là vì tôi đang nhớ
Long! ….. Đi trên con đường Đại Cồ Việt lộng gió, những đợt gió lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông cứ gào rít, cào cấu, tát tới tấp vào da mặt
tôi khiến chúng trở nên rát buốt. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhất định không
cho tay vào túi áo trước của Lâm, mặc dù anh đã nhiều lần ngỏ ý muốn tôi làm như vậy cho bớt lạnh. Sao tôi có thể làm vậy… khi mà đầu mình đang
chỉ quanh quẩn với những ý nghĩ về người con trai khác? Những hình ảnh,
những kỉ niệm khi mà Long còn ở bên cạnh tôi, cùng tôi đi lượn đường,
chém gió trà đá hay lê la những quán ăn dân giã nơi vỉa hè, những tiếng
cười vang lên nắc nẻ… tất cả như quyện lại làm một trong giây lát khiến
tôi chỉ muốn tát vào da mặt đang khô nứt vì rát buốt của mình cho tỉnh
ngộ. Tại sao đến giờ phút này tôi vẫn còn chìm trong u mê đến nỗi không
thể tự mình thoát ra được như vậy?
Nuốt nghẹn những xúc cảm
đang hỗn loạn trong tâm can, tôi cố dằn chúng xuống và cư xử thật bình
thường cho đến khi Lâm đưa tôi về đến tận nhà. Đêm hôm ấy khi trở về
nhà, điều đầu tiên tôi làm là quyết định dứt hẳn với Lâm. Ngày hôm nay
tôi đã làm anh ấy cười rất nhiều, và dường như trong ánh mắt ấy, tôi
thấy đang cháy lên những tia hy vọng. Vậy nên tôi cũng không hề ngạc
nhiên khi trong lúc xem phim, anh ấy đã ghé đầu vào tai tôi và thì thầm
nói: “Nhất định anh sẽ cưa lại em đấy!”.
Cưa lại tôi? Vào lúc này ư? Tôi cười nhạt: “Không thể đâu!”.
Lúc đó, Lâm cho rằng tôi nói đùa nên anh cũng chỉ cười theo, nhưng anh
đâu biết rằng, tôi kiên quyết thật. Kể từ giờ tôi sẽ tạm thời đóng chặt
trái tim mình lại, tuyệt đối không cho ai bước vào hết. Tôi đã độc thân
một thời gian khá dài, đủ để khiến mình thấy ổn bởi cuộc sống độc thân
đó cho đến khi Long xuất hiện và làm đảo lộn mọi thứ mà tôi không sao
kiểm soát được. Vậy là trong khoảnh khắc ấy, tôi đã vô tình buông xuôi
để mặc cho mọi chuyện xảy đến như th