
vào tay
mình. Không những thế, phòng tôi còn ở tầng trên cùng nên những tiếng gõ búa cứ vang lên cồm cộp làm ầm ĩ hết cả nhà. Mẹ tôi đang ở dưới tầng
một nấu cháo để mang vào viện cho Quân nghe thấy bực quá cũng đành phải
bỏ dở công việc để lên xem. Vừa nhìn thấy tôi ngồi lọ mọ một cách khổ
sở, loay hoay mãi không đóng nổi vài cái đinh, bà liền chống nạnh rồi
gắt ầm lên một cách bực bội.
-Ôi trời ơi con ngu này! Sao trước khi mua mày không hỏi tao? Thợ đóng cúc đây thì không hỏi lại tự ý tự
quyền làm! Làm thế này thì có đến sáng mai mày cũng không xong.
Tôi vốn đã đang mệt, từ tối qua đến giờ vẫn chưa chợp mắt được chút
nào, cơ thể đã bắt đầu rơi vào trạng thái bải hoải, đờ đẫn, nghe cái gì
cũng như búa giã vào đầu nên mẹ càng nói chỉ càng khiến tôi váng hết cả
óc lên. Vì thế, tôi liền sưng mặt lên cãi lại.
-Kệ con! Dù sao sáng mai con cũng phải nộp áo rồi. Mà mẹ có cầm theo điện thoại bao giờ đâu mà gọi!
-Hừ! Thích ngựa non háu đá à! Không nghe lời tao thì mày chỉ có ăn cám. Mày cứ gõ ầm ầm thế này ai mà chịu được!
-Nhưng không gõ thì không đóng được!
-Chờ đấy tao kiếm cho cái khuôn!
Cứ tưởng mẹ nói đùa, ai ngờ một lát sau mẹ đem về cho tôi một bộ khuôn
gồm đế và chóp để tôi giữ đinh thật. Tôi mừng rơi nước mắt. Mẹ tôi đúng
là chỉ được cái “khẩu xà tâm phật”. Hì!
-Đây! Mày phải đặt áo
lên đế gỗ bằng phẳng như thế này, rồi dùng cái đục, đục một lỗ để đút đế đinh vào rồi mới đặt cái chóp lên xong lại úp tiếp cái khuôn để giữ
thăng bằng rồi mới đóng được chứ! Không thì có mà đóng bằng mắt.
Chẳng hiểu sao mặc dù biết mẹ có ý tốt nhưng giọng mẹ nói nghe nặng nề quá! Tiếng nào cũng như mũi dùi đâm vào tai khiến tôi ong hết cả đầu.
Ngồi nhìn tôi đóng mà mẹ liên tục chỉ huy rồi chê bôi khiến tôi phát
điên lên được. Tôi vốn đã là người nóng tính, nhưng lại hay nhịn. Bởi
vậy mà mỗi lần vừa ốm vừa bực lại vừa phải nhịn như thế này, tôi cảm
thấy tức ngực không chịu được. Nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn và cảm
thấy chân tay bủn rủn hết cả, mắt hoa lên, thỉnh thoảng lại cay xè đến
nỗi mọi thứ trước mắt cứ nhòe đi hết thảy. Không phải là tôi khóc do bị
mẹ mắng, tôi nghe mẹ mắng đến nỗi nhàm tai rồi nên cũng chẳng xi nhê.
Chỉ là rơi nước mắt vì đầu quá đau mà không làm cách nào khuyên mẹ bớt
nói đi được. Đang không biết phải làm thế nào thì đúng lúc đó bố tôi ung dung bước lên phòng, toe toét cười nói.
-Cái gì đấy! Cái gì mà cứ mắng con xoen xoét ra đấy! Đưa đây để bố xem cho nào!
Nghe thấy thế, tôi liền đẩy áo sang cho ông ngay. Dù sao thì cái việc
đóng đinh cũng là việc của đàn ông nên tôi cảm thấy mình có thể đặt sự
tin tưởng. Đây là lần đầu tiên tôi nhờ vả ông một việc gì đó kể từ khi
ông chuyển về cái nhà này. Tự dưng ngồi nhìn cảnh hai phố con phối hợp
với nhau, một người đục lỗ, một người đóng đinh, tôi lại thấy niềm vui
thầm len lên trong lòng. Kể từ khi ông về, chưa bao giờ có lúc hai bố
con lại phối hợp ăn ý với nhau như thế này. Đúng là trong một gia đình,
vị trí của người đàn ông rất quan trọng. Họ là trụ cột, không chỉ là trụ cột về mặt tài chính, mà còn là trụ cột về mặt tinh thần. Trong những
công việc nặng nhọc như lắp điện đóm, đóng bàn ghế hay xây nhà, người
phụ nữ dẫu sao cũng không thể làm tốt như người đàn ông được. Mặc dù
vậy, nhưng mẹ tôi đã thay ông gánh vác trách nhiệm vừa làm bố lại vừa
làm mẹ trong suốt quãng thời gian mười tám năm tuổi trẻ của cuộc đời.
Hai bố con tôi cứ lọ mọ suốt cả tối như thế cho đến tận hơn mười một
giờ tối thì chiếc áo mới hoàn thành. Căn bản chất vải mà tôi chọn quá
mỏng, không đủ để giữ chắc được đinh nên đóng đi đóng lại mấy lần nó cứ
long ra hoài. May mà cuối cùng thì cũng xong! Là lượt xong xuôi, tôi lại chào bố rồi phóng đến bệnh viện để thay ca cho mẹ. Mẹ tôi cũng có tuổi
rồi, không nên để bà thức đêm ngủ vật vờ ở bệnh viện như thế, huống hồ ở đấy còn chẳng có giường dành riêng cho người nhà của bệnh nhân. Người
bị đau lưng mãn tính như mẹ tôi làm sao mà có thể ngủ ngồi cho được!
………..
Kể từ lúc nghe tin em trai tôi bị ốm, anh cũng muốn đến bệnh viện để
thăm nhưng tôi lại ngăn vì… tôi chưa muốn giới thiệu anh với gia đình
mình.
Huhm… thực chất thì… mối quan hệ này vẫn chưa rõ ràng và
tôi vẫn chưa cảm thấy đủ tin tưởng để có thể đưa anh về gặp gia đình. Có lẽ tôi hơi bị cổ hủ, nhưng trong thâm tâm tôi luôn nghĩ chỉ người sau
này tôi chắc chắn sẽ lấy làm chồng thì tôi mới đưa về ra mắt ba mẹ thôi. Chúng tôi mới quen nhau, mà thời gian thì hẵng còn dài lắm! Cái gì cũng nên thực tế một tí. Nhưng sau khi thay ca thì mẹ tôi đã không còn có
mặt ở đây nữa rồi nhỉ! Lúc này chỉ còn có mỗi một mình tôi ở lại trong
bệnh viện, kể cũng buồn chán, thế là tôi liền gọi anh tới chơi cùng.
Đêm khuya, gần mười hai giờ đêm anh lại mang thức ăn đến bệnh viện cho
tôi. Chỉ mới một ngày không gặp thôi mà tôi đã thấy nhớ lắm rồi! Tuy
vậy, tôi vẫn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không cho nó được
bộc phát quá mạnh mẽ. Nếu như