Pair of Vintage Old School Fru
Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327892

Bình chọn: 7.00/10/789 lượt.

cái gì thế hả? Định buộc bóng bay vào nhà giống trong phim “Up” hả? Không phải là em xem hoạt hình nhiều quá đâm ra điên rồi đấy chứ?

– Vô duyên nhờ. Em làm gì kệ em.

Anh Quân nhìn quanh rồi ánh mắt anh chợt dừng lại ở chỗ tôi. Anh cúi xuống nhặt lên một tờ giấy đã cũ, là bản sheet nhạc mà tôi tìm được trong cái thùng cũ. Tôi để đó, định khi nào rảnh sẽ lôi ra đánh thử, không ngờ anh nhìn thấy, cầm lên xem vẻ ngạc nhiên. Thấy vậy tôi cũng vơ vội mấy mảnh giấy trên sàn, xếp cẩn thận rồi giấu biến. Anh nhìn chằm chằm vào bản nhạc kia, lẩm bẩm gì đó rồi quay sang hỏi tôi.

– Cái này ở đâu ra vậy?

– Em tìm thấy trên kho, định hôm nào đánh thử… Em cũng không biết nó từ đâu mà có.

– Cho tôi nhé. Vì dù sao tôi cũng đảm bảo là em không đánh được khuông thứ 4 và 6 đâu.

– Thầy coi thường em thế.

– Đảm bảo là em chưa đánh được.

Tôi đành ngậm ngùi nhìn anh cất tờ giấy vào túi áo. Thấy mình bị tôi nhìn chằm chằm, anh đành thở dài.

– Thôi được rồi, tối mai sang nhà tôi tập đàn, tôi sẽ đàn cho em nghe thử được chưa. Còn bây giờ thì em có thể dẹp cái trò bóng bẩy này đi được không?

Mặc dù chính miệng anh nói thế nhưng rốt cục anh vẫn cầm lấy trái bóng cuối cùng rồi thả tay. Quả bóng màu tím trong suốt nhẹ bẫng bay vào không trung. Tôi nhìn theo màu tím ấy cho tới khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ trên bầu trời rồi náu mình vào những đám mây vi vu cùng cơn gió. Tôi tò mò không biết Anh Quân đã ước gì bởi lúc ấy tôi thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười…

Hôm sau dù không là chủ nhật nhưng cả tôi và Anh Quân cùng không phải đến trường. Thế nên buổi sáng hôm ấy mặc cho ai kia có cố gắng gọi bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin thì tôi vẫn trung thành với cái giường yêu dấu của mình. Kể cũng phải, tối hôm qua tôi thức rất khuya chỉ để ngồi vẽ. Tự nhiên tôi muốn vẽ. Cái cảm giác muốn được tỉ mẩn ngồi vẽ vẽ tẩy tẩy lại đầy ắp trong tôi. Thế là mặc kệ cho nhiệt độ buổi tối giảm xuống còn có 20°c tôi vẫn khoác một chiếc áo nỉ, leo lên sân thượng ngồi cho tới khi lão anh già dùng bạo lực đe dọa tôi mới chịu lếch thếch về phòng đi ngủ. Ngày mai là ngày cuộc thi vòng loại diễn ra. Tôi là một đứa không có duyên với ba cái trò thi cử như thế này. Bình thường thì chẳng sao nhưng cứ hễ đi thi hay nhắc đến là tôi lại thấy căng thẳng, chân tay run lẩy bẩy, đầu óc trở nên mụ mẫm. Chính vì vậy nên lần cuối tôi tham gia một cuộc thi đó là năm tôi học lớp mẫu giáo lớn. Lần đó tôi được chọn vào đội múa do các cô chọn lựa. Nói là thi chứ thực chất chỉ là đám trẻ con các lớp mầm, lớp hạt, lớp quả thi nhau khua tay múa chân loạn xạ để nhận bim bim và cái bờm công chúa, hết. Tôi vẫn còn nhớ lần đó khi bị đẩy ra đứng giữa sân khấu trong tình trạng vừa ngủ dậy và rất buồn tè trông tôi chẳng khác gì khúc gỗ mục. Cứ đứng yên ở đó nhìn khán giả trân trân trong khi nhạc nổi lên, chúng bạn thì đã vào hàng và bắt đầu múa theo các động tác được dạy. Tôi hồi đó còn hồn nhiên đến nỗi đang đứng giữa khán đài mà còn thản nhiên hét to:

“Cô ơi con buồn tè, con muốn đi tè. Con không múa được. Con mà múa là con tè ra quần mất…”

… -_-

Kể từ đó tôi không hề tham gia bất kì một cuộc thi nào nữa. Tôi không muốn lại tự biến bản thân trở thành tâm điểm của câu chuyện hài tếu lâm cho mọi người rèm pha. Câu chuyện xấu hổ hồi từ mẫu giáo lại một lần nữa được “đào mộ” bởi lão anh trai tôi. Mai là ngày cuộc thi diễn ra, anh tôi muốn Anh Quân đi cùng tới đó nên đã thuật lại câu chuyện đầy xấu hổ kia khi đưa tôi sang Back In Time. Không nằm ngoài dự kiến của tôi, lão anh thầy khi nghe xong thì bò ra cười, lăn ra cười, cười tắc thở… Vừa cười vừa nhại lại khiến cho mấy vị khách ngồi gần đó phải nhìn anh một cách kì thị.

– Ôi trời ơi hahahaha con muốn tè :)))))) trời ạ hahahahahahahahaha ôi chết mất hahahahahahaha

– Anh im đi, cười cái gì. Chủ quán gì mà cười như điên thế này – Tôi xấu hổ tới mức nổi cáu, quên luôn cả cách xưng hô.

– Thì chả đúng à mà còn gào lên – Anh tôi thấy “đồng minh” bị bắt bẻ thì lên tiếng bênh vực.

– Còn anh đi về đi. Em mách mẹ đấy!!

– Tao thách mày mách luôn. Có khi mách xong mẹ còn kể thêm cho thằng Quân với hai bác nghe ấy chứ.

– Em đi về.

Tôi cáu giận xách balô bước ra cửa. Anh tôi vội kéo tôi lại rồi xin lỗi, cả hai lão anh còn ngồi cười chán chê rồi tôi mới được tha. Sau khi anh tôi “nhấc mông” ra về tôi và Anh Quân mới bắt đầu lên tầng luyện tập.

Tập cả buổi chiều không ngừng khiến tôi như cái xác sống. Lưng như sắp gãy, cổ thì đau, vai thì mỏi, đến mười đầu ngón tay cũng đau tới mức không nhắc lên nổi. Thấy tôi liên tục than vãn Anh Quân hẵng giọng rồi đưa ra nhận xét về buổi tập.

– Hôm nay thế này là tạm ổn rồi. Ngày mai cần cố gắng hơn để được chọn vào vòng trong.

– TẠM ĐƯỢC? Bao nhiêu công lao tập luyện cả buổi chiều gần 4 tiếng đồng hồ của em mà thầy gói trong hai từ “TẠM ĐƯỢC”???

– Chứ không thì em đòi thế nào