Polly po-cket
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211674

Bình chọn: 9.5.00/10/1167 lượt.

/>Một mình cô trên đường, cầm điện thoại trên tay mà không làm gì chỉ nhìn vào màn hình suy nghĩ và đợi chờ điều gì đó.

Dù không muốn nghĩ nhưng hình ảnh cậu và cô gái lạ hoắc cứ hiện lên
trong đầu cô, cả câu hỏi *Cô gái đó là ai? Tại sao Bảo có vẻ lo lắng và
vội vã đến vậy? Tại sao cậu không gọi cho cô? Tại sao…? Tại sao…?…*

- AAAAA… Trần Na Na, mày rảnh quá ha! _ cô tự pưng vào đầu mình một “quả ổi” – Có gì thì cậu ấy sẽ nói thôi, phải tin cậu ấy chứ!… Nhưng…
còn cái này tính sao? _ cô rút chiếc phong thư trong túi ra, trên đó có
dòng chữ được viết nắn nót “To: Hoàng Gia Bảo & Trần Na Na”.

Cô nhíu mày, mấm môi suy nghĩ… định bóc xem thử rồi lại thôi vì thư
này gửi cho cả hai người nếu cô tự mở xem trước thì không nên chút nào.
Nhưng cái tính tò mò cứ sôi xục trong cô và…

“Cộp”

- Hờ 1…2…3… sao nhiều tiếng chim hót vậy trời???

Là tiếng vo ve ù ù trong tai cô thì có, vì tội tâm hồn của nàng Đậu
Thị Cành Cây mà đi lọt vào bồn cây đụng trúng thân cây làm u một cục to
tướng.

- Ui ya… cái đầu của tôi. _ cô chống tay đứng dậy rên rỉ.

- Ahssssss _ vừa trấn tĩnh mình được vài giây cô lại nhảy lên. –
Nhưng còn nhỏ váy xòe da trắng tóc vàng mắt to kia là sao??? Áaaa thật
là… bực mình quá đi mà. _ cô vò đầu bứt tóc, chân đá phăng viên đá dưới
chân.

“Bộp”

- Hự… _ xa xa có một người từ từ khụy xuống trước mắt cô, nằm co coắp như tôm luộc, mặt đỏ như gấc không thốt được câu nào.

- Ực… _ cô nuốt khan.

*Mày lại vừa làm gì nữa vậy Na?* _ cô nhìn người đó sợ hãi.

*Bây giờ làm sao đây???* _ cô quýnh lên.

- Á a… ui ya ha… xít a. _ mãi đến vài phút sau người đó mới thốt lên nỗi đau được.

Cô quay lưng, co dò định dông thẳng thì…

- Này cô kia! Cô đứng lại đó! Xíttttt aaaa… chắc bộ ấm chén mình bể hết rồi quá. _ người đó rên rỉ với khuôn mặt tái mét.

Cô thấy run lên nhưng cố bình tĩnh để quay lại nhìn người đó…

- Hề… _ cô nhếch môi.

- Cô đứng đó cho tôi! _ người đó đứng dậy nhưng có vẻ ngượng ngạo vì còn quá đau.

(Một viên đá với công lực của cô ngay hạ bộ người ta mà không đau sao được *hí*)

Người đó cà nhắt từ từ tiến lại gần cô.

- Tiêu mày rồi Na ơi! 1…2…3…

“Vèo”

Cô dồn hết sức chạy hết xít oát vụt qua mặt người đó.

- Hơ… tưởng thoát dễ dàng vậy sao bé??? _ người đó nghiến răng trèo trẹo, lắc đầu “rắc” nhìn về phía cô đang “phi”tới với cặp mắt phực lửa
đang bùng lên dữ dội.

(Lạy thánh Ala mong cho cô tai qua nạn khỏi lần này!!!)



Chương 36.2

- Hộc hộc… sức chạy của mình vậy chắc hắn không đuổi kịp đâu. _ chạy được một quãng cô dừng lại, chống hai tay lên gối thở dốc.

- Cần gì phải chạy bằng sức em gái. _ giọng một man từ phía sau như ngọn gió đông lạnh thổi tóc gáy cô dựng ngược lên.

- Ực… _ cô nuốt khan, từ từ xoay người lại phía sau nhìn… – Phù _ cô thở phào khi không thấy ai.



- AAA _ cô giật mình thảng thốt té xuống đất khi quay lại đã chạm phải mặt man đó.

Đứng khoanh tay trước ngực với đôi mắt chỉ muốn nuốt chửng cô.

- … Yo… you _ cô lắp bắp khi nhìn kĩ ra khuôn mặt man kia.

- Thì ra là người quen, quen biết nhau cả sao lại chơi ác vậy cô bé?

- Ai ai ai quen biết gì với người như anh.

- Em gái không nhớ vậy để anh nhắc cho nhớ nhé, gặp lần một ở hẻm nhỏ, lần
hai ở sân bay, và lần này là lần ba, lần nào cũng nói chuyện “rôm rả”
vậy không phải quen thì là gì? Nhưng sao lần nào em cũng làm anh đau đớn hết vậy? Quá tam ba bận, lần này thì anh không thể chiều em thêm nữa
rồi. _ hắn nói rồi tiến lại gần cô, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.

- Anh…anh định làm gì đó? _ cô giật lùi về phía sau.

Nhưng hắn vẫn tiến tới…

- Đứng lại! _ cô đưa tay lên không trung làm hiệu ngăn lại.

Vô dụng thôi, hắn vẫn tiến đến…

Hắn bắt lấy cổ tay cô kéo dậy nhưng
cô không chịu, định dùng món quyền của mình để hạ hắn nhưng với người
như hắn thì muốn hạ là rất khó. Cô bị tay hắn bóp chặt cổ tay mình mà
không thể vùng ra được.

- Tôi xin lỗi! Có phải tôi cố ý đá viên đá vào… _ cô nhún mình xin lỗi, đang
nói thì vội dừng lại khi nhớ đến điểm viên đá ấy hạ cánh.

- Vào đâu? _ hắn trừng mắt nhìn cô.

- Ờ thì… _ cô liếc mắt xuống dưới mà không giám nói.

- Nhìn gì đấy? _ hắn quát lớn khi thấy cô nhìn dò xuống dưới.

- Ờm có nhìn gì đâu… Ai ya, mà thả tay tôi ra coi anh làm tôi đau đấy.

- Cũng còn biết đau à? Anh tưởng em gái là người đá rồi.

- Anh muốn thế nào nữa? Tôi có cố ý đâu với lại tôi cũng xin lỗi rồi còn gì?

- Tưởng chỉ một câu xin lỗi là xong xuôi đuôi chuồn chuồn hả cô bé?

- Chứ anh muốn thế nào nữa?

- Bồi thường thiệt hại.

- BỒI THƯỜNG??? Tôi lấy tiền đâu ra mà bồi thường cho anh, hơn nữa tôi thấy anh có bị sao đâu mà đòi bồi thường.

- Không thấy chứ không phải kh