
ông bị sao.
- Tôi không biết, tóm lại anh không sao là được rồi.
- Hớ, nhờ em mà anh đây mới trở nên bất bình thường thế này đây mà còn nói là không sao á.
- Ờm… hèm vậy… bồi bồi thường thế nào?
- … Chưa nghĩ ra.
- Vậy chừng nào nghĩ ra thì nói sau hen, giờ thì làm ơn thả ra cho tôi về.
- Cái này là em nói nhé, đừng có nghĩ đến việc trốn khỏi mắt anh. Một khi thứ gì vào tầm ngắm rồi thì sẽ không thoát được đâu cô bé.
- Tôi giống hạng ngụy quân tử đó lắm sao? Yên tâm.
- Đanh đá thế này mà anh trai em lại nói yếu đuối, lạ nhỉ.
- Anh ấy nói chứ tôi có nói đâu, dang ra coi. _ cô giận nổ đom đóm mắt vì hắn mãi xiết chặt cổ tay mình, cô giật phăng tay ra và bỏ đi.
Nhưng đi được vài bước thì cô khựng
lại… lúc này bộ não của cô mới kịp nhập hết dữ liệu và phân tích câu nói của hắn *Anh trai… nói… anh trai sao? Anh Tuấn…*
Cô vội quay lại để hỏi cho ra nhẽ
nhưng… hắn đã đi từ lúc nào. Cô chạy theo hướng đó thêm một đoạn cố tìm
ra hắn nhưng kết quả chỉ là dòng người tấp nập bon chen kia, hắn đã đi.
- Có thế chứ. _ hắn nhếch mép, che mặt bởi chiếc mũ đen và ẩn mình sau bụi cây gần đó nhìn bộ dạng rối rắm của cô mà đắc trí.
-:-:-:-
Buổi tối, nhà cô…
Từ lúc về đến nhà cô nằm lì trên
giường suy nghĩ về tên vô danh đó, “Hắn là ai? Tại sao biết anh Tuấn?
Hắn nhắc tới anh Tuấn là có ý gì? … vân vân và mây mây…” cộng cả những
câu hỏi to đùng cô đặt ra về cậu và cô gái kia, tất cả đụng chạm với
những thắc mắc về phong thư của người bí ẩn nào đã gửi cho cô cậu
đây???… Những dòng suy nghĩ đó liên tục bắt cô phải đấu trí, vò đầu bứt
tóc, lăn lộn đủ kiểu đến việc trồng cây chuối cũng không làm cô thoải
mái hơn. Chuyện nào cũng có người mang tên “X”…
- AAAAAAAAAA… có ai nói cho tôi biết có chuyện gì đang xảy ra không trờiiiii??? _ ức chế cô hét lên.
- Nếu còn không mau đi tắm rồi xuống ăn cơm thì sẽ có chuyện với ta đó. _ nội bỗng ở đâu xuất hiện.
- A ma. _ cô giật thót, ôm chăn thu người vào một góc.
- Ý trời ơi! Nó kiu tui là ma kìa, phải… con ma già đây.
- Nội!… Phù… sao nội không gõ cửa? Làm con hết hồn.
- Gõ cửa muốn lủng lỗ luôn chứ ở đó mà không gõ, làm gì mà nhập tâm vậy? Nội gọi dưới nhà rồi lên đây gọi cửa hoài mà không nghe luôn.
- Dạ… con… mà không có gì đâu ạ, nội cứ dùng cơm trước đi lát con ăn sau rồi
dọn luôn. Nội cứ dùng rồi nghỉ sớm đi, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe
nội đó! _ cô nói rồi đẩy vai nội ra ngoài.
- Chà nuôi lớn được từng này giờ mới nói được câu mát ruột.
- Hì…
- Lát nhớ ăn cơm đó!
- Dạ!
Vào phòng đóng cửa lại, những câu hỏi có cánh đó lại bay đến bên cô “cạp cạp” inh ỏi.
Quyết định xử lí từng vụ một cô lấy điện thoại bấm số gọi đến cậu.
…
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Có tiếng nhạc quen quen phát ra từ chiếc cặp trên bàn cô.
- Ủa… nhạc ở đâu vậy ta? _ cô đưa điện thoại xa tai ra và lắng thử xem tiếng nhạc đó ở đâu.
Cô bước gần đến bàn học…
- Phải rồi, điện thoại lẫn cặp sách của Gia Bảo mình giữ hết mà.
Vì hồi sáng cậu vội đi mà chưa lấy cặp nên cô đã cầm về cho cậu.
Lấy điện thoại trong cặp cậu ra, mặt cô bỗng tím lịm. Cái ảnh cậu dùng làm màn hình chờ kia là tướng tá kì
dị lúc cô đang say giấc nồng… mặt nghệt ra, tay chân tứ phía, đầu tóc
rối tung…
- Hoàng Gia Bảo!… Cậu dìm hàng tớ đấy hả? _ cô rít qua kẽ răng.
Định mở điện thoại để đổi hình khác nhưng…
- Ọc…
Màn hình hiện lên chữ “PASSWORD”
- Hoàng Gia Bảooo… cậu giỏi lắm.
Để điện thoại cậu xuống bàn cô nằm xuống giường đạp thình thịch trút giận lên chiếc giường vô tội đáng thương.
- À _ nhớ đến phong thư kia cô lại bật dậy.
Lấy trong cặp ra chiếc phong thư bí
mật đó cô không biết nên mở hay nên đợi cậu, cứ đi đi lại lại không biết nên thế nào mới xong.
Không chịu nổi những câu hỏi trong
đầu mình đang tranh cãi khiến đầu như muốn nổ tung, cô quyết định cầm
chiếc phong thư kia cùng chiếc cặp và điện thoại mang đến cho cậu.
“Bịch bịch bịch…” _ cô chạy hỏa tốc xuống cầu thang.
- Tối rồi còn đi đâu hả bé Na?
- Con ra ngoài có chút việc thôi.
- Con phải nói để nội còn biết chứ.
- Con qua ngoại chút lát con về, lát nội cứ khóa cổng rồi ngủ cho yên tâm nha!
- Còn con?
- Con trèo vào. _ cô dắt lẹ chiếc xe đạp rồi leo lên chạy đi mất.
- Bé… bé… trời ơi… con gái con đứa mà thích leo rào, đêm hôm khuya khoắt còn
ra đường nữa. Haizzz… cháu trai là cháu của người ta rồi giờ đến cháu
gái cũng là cháu của người ta nốt, đêm tối lại bỏ già này một mình tìm
đến người yêu rồi. _ nội chẹp miệng.
-:-:-:-
Cô chạy đến nhà ngoại tìm cậu, hy vọng rằn