
ăn.
-Nhưng Kì Lâm đang đi cùng Bảo kìa! _ Hoàng Lâm nói rồi chỉ tay về nơi Bảo và Kì Lâm đang đi.
Cô cũng nhìn ra nhưng không quan tâm, cô trở lại vấn đề.
-Cậu bảo hắn là bạn cậu mà, yên tâm.
-Nhưng…
-Không nhưng nhịn hay bịn rịn gì hết, nói đi.
Hoàng Lâm ra vẻ giận dỗi.
-Tôi đã nhịn cậu rồi đấy nhá. Giờ muốn nói hay muốn chết tùy cậu chọn! _cô nhướn mày nói.
Dại gì mà chống đối chứ, Hoàng Lâm ngoan ngoãn.
-Tôi nói, tôi nói. _ Hoàng Lâm dơ tay lên đầu hàng.
-Chuyện là thế này…
* Tối hôm kia khi nghe cô chửi xong, Hoàng Lâm không về nhà mà cứ thế đi vất vưởng trên đường suy nghĩ. mãi đến khi cậu rửa bát xong mà Hoàng
Lâm vẫn đang lang thang, đang đi Hoàng Lâm thấy cậu đang đi trên đường
lại có vẻ mệt mỏi.
-Phải Bảo không? _ không tin vào mắt mình Hoàng Lâm lên tiếng hỏi.
Nghe thấy tên mình, cậu ngẩng mặt lên nhìn. Cậu cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy Hoàng Lâm.
-Cậu… Hoàng Lâm ?
-Sao cậu còn ở đây? _ Hoàng Lâm hỏi (cậu này quên mất tình địch của mình rồi).
Thấy Hoàng Lâm có vẻ ngạc nhiên khi thấy cậu, cậu hất mặt về phía quán kem.
-Tôi phải rửa bát. _cậu trả lời.
-Rửa bát? _ Hoàng Lâm hỏi lại, tròn xoe mắt nhìn cậu.
-Ừm. Còn cậu? tôi thấy cậu về lâu rồi sao giờ còn ở đây.
-Tôi… _ Hoàng Lâm gãi đầu không biết nói sao, giờ cậu mới nhớ đến tình
địch của mình, cậu quết định nói chuyện với Bảo một lần. –Cafe không?
Cậu không hiểu ý Hoàng Lâm.
-Cafe?
-Ừm… tôi có chuyện muốn hỏi cậu. _ Hoàng Lâm nói.
-Mai được không? Giờ tôi đang rất mệt. _ cậu uể oải trả lời.
-Không. _ Hoàng Lâm dứt khoát.
Thấy bộ dạng Hoàng Lâm cậu đành đồng ý.
-Ok!
Hai cậu ghé vào một quán cafe gần đó, chọn một chỗ yên tĩnh nhất.
Đi cafe Sài Gòn về đêm cũng không tệ, bớt tấp nập ồn ào bon chen với ban ngày nhưng vẫn có gì đó vội vã của nhịp sống trẻ lúc về đêm.
Cả hai đều ngồi im lặng ngắm thành phố về đêm, nhưng không lâu không
chịu nổi sự im lặng này nữa vả lại cậu đã mệt nhoài với việc “trả nợ”
cậu lên tiếng:
-Có chuyện gì?
-Tôi… tôi thích Kì Lâm! _ Hoàng Lâm trả lời, mặt bỗng nóng phực lên.
-Thì sao? _cậu thản nhiên nói.
-Nhưng Kì Lâm với cậu… _ Hoàng Lâm ngập ngừng.
-Tóm lại là chuyện gì? _cậu gắt.
-Kì Lâm thích cậu? và cậu…
-Hahahaha… _câu nói của Hoàng Lâm bị chặn lại bởi tràng cười giòn tai của cậu vang lên.
-Cậu thật có khiếu hài hước đó!
Bực mình vì cậu cười ha hả trong khi mình đang rất nghiêm túc.
-Có gì đáng cười sao? _ Hoàng Lâm hỏi.
Thấy vẻ mặt Hoàng Lâm cậu thu lại tràng cười hỏi:
-Chỉ vì điều đó mà bắt tôi ra đây sao?
-Chỉ vì điều đó? Đó không phải là một điều mà là một chuyện. _ Hoàng Lâm gắt khi thấy cậu thờ ơ với việc này.
-Tôi không quan tâm. _cậu nói.
-Không lẽ cậu định đùa giỡn với Kì Lâm sao?
-Đùa giỡn?_cậu ngạc nhiên. –Này, có ai cấm bạn bè không được đùa không?
Hai người có gì thì tự giải quyết với nhau, đừng lôi tôi vào.
Hoàng Lâm đập bàn nổi cáu:
-Không phải cậu tự nhảy vào sao?
-Đủ rồi đó, ý cậu là sao? _cậu bực mình vì nãy giờ vô duyên bị nghe chửi.
-Mối quan hệ giữa cậu với Kì Lâm là gì? _ Hoàng Lâm hỏi.
-Là bạn. _cậu trả lời không chút nghĩ ngợi.
-Bạn sao? _ Hoàng Lâm không tin hỏi lại.
-Chứ cậu nghĩ là gì?… hay là cậu tưởng tôi… Kì Lâm…
Hoàng Lâm ngại ngùng chỉ khẽ gật đầu.
-Ha ha hahaha. _cậu lại cười. -Cậu nói cậu thích Kì Lâm?
Gật
-Nhưng cậu không giám bày tỏ?
Gật
-Hai cậu đúng là một cặp trời sinh đấy, bên chiêu binh bên khích tướng.
-Là sao? _ Hoàng Lâm không hiểu.
-Cậu không nhận ra Kì Lâm cũng thích cậu sao?
-Cậu… ai nói với cậu?
-Kẻ mù tình như tôi còn thấy thì có ai mà không biết.
-Cậu với Kì Lâm không có gì thật chứ?
-Kì Lâm không phải tuýp của tôi.
Hơi bức xúc khi cậu giám chê Kì Lâm nhưng dù sao vậy cũng tốt.
-Vậy tôi về được chưa? _cậu hỏi.
Gật
Cậu đứng dậỵ ra về, ra khỏi quán cafe đi được một đoạn thì có tiếng gọi cậu:
-Bảo! Bảo… đợi tôi. _nghe thấy có tiếng gọi cậu dừng lại.
Hoàng Lâm chạy lại, thở dốc nói.
-Làm bạn được chứ? _ Hoàng Lâm nói rồi đưa tay ra.
Thấy thái độ chân thành của Hoàng Lâm cậu quyết định đồng ý, cậu cũng là người mà, cũng cần một người bạn để “chim sẻ” với nhau. Cậu cũng đưa
tay ra bắt tay Hoàng Lâm mỉm cười.
-Không là bạn thì tôi với cậu là kẻ thù chắc?
Hoàng Lâm bật nụ cười thật tươi.
-tôi nhờ cậu một việc được không?
-Cậu định vụ lợi đấy ah? Đòi làm bạn với tôi để sai khiến hả? _cậu nói xong quay lưng bước đi.
-Không ý tôi không phải vậy.
Thấy Hoàng Lâm vẫn ngây