
r/>
-Thì cô phải chịu trách nhiệm chứ sao?
-Cậu cũng gây ra chuyện đâu kém, nhìn xe tôi đi méo cả giỏ, cổ xe cũng bị cong rồi kìa. Còn nữa, tôi cũng đầy thương tích đây.
Cậu tức lắm mà không nói được câu nào, cậu hậm hực:
-Cô được lắm, lần này coi như tôi xui xẻo, lần sau thì cẩn thận. _cậu gằn lên rồi dắt xe đi.
-Lần sau… lần sau… cậu đủ mấy lần? xí _cô nhại lại.
Tuy cô nói nhỏ nhưng cậu vẫn nghe được.
-Muốn biết thì đợi đến lần sau sẽ rõ. _cậu vẫn dắt xe đi và nói.
Cả hai chiến hạm cùng mang “thương tích” nên cô cậu đều phải đưa đi
“điều trị” đến tận chiều muộn mới xong. Thật may là hai người không sửa
cùng một chỗ nếu không chắc chú sửa xe cũng đến là khổ.
-Thôi chết 6h tối rồi, muộn giờ mất rồi. Trời ơi một ngày lương của
mình… hichic, cũng tại tên khốn đó. Hu… _ cô nhìn đồng hồ rồi than vãn.
…
-Tốn mất mấy trăm ngàn chứ ít gì? Tại cô mà tôi khổ sở thế này đây, lần
nào cũng moi tiền của tôi. Giỏi lắm, tôi sẽ tính sổ với cô nhiềuuuuu
lần. _ cậu vừa đi vừa nói.
-Cậu thật có khiếu hài hước đó!
Bực mình vì cậu cười ha hả trong khi mình đang rất nghiêm túc.
-Có gì đáng cười sao? _ Hoàng Lâm hỏi.
Thấy vẻ mặt Hoàng Lâm cậu thu lại tràng cười hỏi:
-Chỉ vì điều đó mà bắt tôi ra đây sao?
-Chỉ vì điều đó? Đó không phải là một điều mà là một chuyện. _ Hoàng Lâm gắt khi thấy cậu thờ ơ với việc này.
-Tôi không quan tâm. _cậu nói.
-Không lẽ cậu định đùa giỡn với Kì Lâm sao?
-Đùa giỡn?_cậu ngạc nhiên. –Này, có ai cấm bạn bè không được đùa không? Hai người có gì thì tự giải quyết với nhau, đừng lôi tôi vào.
Hoàng Lâm đập bàn nổi cáu:
-Không phải cậu tự nhảy vào sao?
-Đủ rồi đó, ý cậu là sao? _cậu bực mình vì nãy giờ vô duyên bị nghe chửi.
-Mối quan hệ giữa cậu với Kì Lâm là gì? _ Hoàng Lâm hỏi.
-Là bạn. _cậu trả lời không chút nghĩ ngợi.
-Bạn sao? _ Hoàng Lâm không tin hỏi lại.
-Chứ cậu nghĩ là gì?… hay là cậu tưởng tôi… Kì Lâm…
Hoàng Lâm ngại ngùng chỉ khẽ gật đầu.
-Ha ha hahaha. _cậu lại cười. -Cậu nói cậu thích Kì Lâm?
Gật
-Nhưng cậu không giám bày tỏ?
Gật
-Hai cậu đúng là một cặp trời sinh đấy, bên chiêu binh bên khích tướng.
-Là sao? _ Hoàng Lâm không hiểu.
-Cậu không nhận ra Kì Lâm cũng thích cậu sao?
-Cậu… ai nói với cậu?
-Kẻ mù tình như tôi còn thấy thì có ai mà không biết.
-Cậu với Kì Lâm không có gì thật chứ?
-Kì Lâm không phải tuýp của tôi.
Hơi bức xúc khi cậu giám chê Kì Lâm nhưng dù sao vậy cũng tốt.
-Vậy tôi về được chưa? _cậu hỏi.
Gật
Cậu đứng dậỵ ra về, ra khỏi quán cafe đi được một đoạn thì có tiếng gọi cậu:
-Bảo! Bảo… đợi tôi. _nghe thấy có tiếng gọi cậu dừng lại.
Hoàng Lâm chạy lại, thở dốc nói.
-Làm bạn được chứ? _ Hoàng Lâm nói rồi đưa tay ra.
Thấy thái độ chân thành của Hoàng Lâm cậu quyết định đồng ý, cậu cũng là người mà, cũng cần một người bạn để “chim sẻ” với nhau. Cậu cũng đưa tay ra bắt tay Hoàng Lâm mỉm cười.
-Không là bạn thì tôi với cậu là kẻ thù chắc?
Hoàng Lâm bật nụ cười thật tươi.
-tôi nhờ cậu một việc được không?
-Cậu định vụ lợi đấy ah? Đòi làm bạn với tôi để sai khiến hả? _cậu nói xong quay lưng bước đi.
-Không ý tôi không phải vậy.
Thấy Hoàng Lâm vẫn ngây ra, cậu lên tiếng:
-Cậu không về sao?
Hoàng Lâm nghe vậy chạy lại bá cổ cậu, rồi hai người cùng thao thao bất tuyệt.*
(Sản phẩm của lần thao thao bất tuyệt đó chính là Hoàng Lâm bây giờ, thì ra chuyện Hoàng Lâm nhờ cậu là giúp mình thay đổi style và tổng tiến công Kì Lâm vì Hoàng Lâm thấy phong cách của cậu khá ấn tượng và quan trọng là Hoàng Lâm có thể “trông chừng” cậu. Vốn liếng là cả ngày hôm qua Hoàng Lâm đi tút lại bản thân, không biết sau này có thu hồi vốn được không nữa. Bảo cũng đã kể lại mọi chuyện giữa cậu và cô cho Hoàng Lâm nghe và… hình như hai anh chàng đã có một vụ dao dịch gì đó)
…..
-Đó chuyện là vậy đó. _ Hoàng Lâm kể xong ngồi ngả lưng ra sau ghế bắt chân hình chữ ngũ.
-Chỉ vậy thôi sao? _ cô tia ánh mắt nghi ngờ.
-Chậc… thật! _ Hoàng Lâm tả lời.
-Vậy chính hắn đã… _ cô nói bỏ lửng rồi chỉ tay vào người Hoàng Lâm từ trên xuống dưới một lượt.
Hoàng Lâm khẽ nghiêng đầu qua một bên, nhướn mày nhún vai.
-Chậc, đi ăn thôi đói quá rồi. _ Hoàng Lâm đứng dậy kéo cô đi.
Lần này thì cô ngoan ngoãn nghe lời theo Hoàng Lâm đi.
Buổi học hôm nay êm ái nhưng không hề nhẹ nhàng với các cô cậu bởi ai cũng đang nặng trịch tâm trạng, có lẽ người nhẹ nhất là cậu vì từ sáng tới giờ chỉ có cậu là người chưa bị chọc chạch. Cuối cùng cũng đến giờ tan học.
-Haiz… cuối cùng cũng xong. _ cô thở dài nói rồi gấp sách vở bỏ vào cặp.
-Ừm công nhận