
cậu từ đầu đến giờ, cậu định biến tôi thành con ngố à?
- Tôi…
- … _ không muốn nghe Hoàng Lâm nói gì thêm cô nguýt Hoàng Lâm cháy mắt và quay lưng lại định bỏ về.
- Khoan đã! _ Hoàng Lâm níu tay cô lại. – Tôi không có ý đó.
- Vậy là ý gì?
- Chậc… chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi tôi xin cậu đấy!
- Chào tất cả mọi người! _ giọng cậu từ micro vang lên chen ngang
vào cuộc cãi vã của cô và Hoàng Lâm. – Tôi là Hoàng Gia Bảo, sắp tới nhờ mọi người chỉ giáo rất nhiều vì nói một cách khách quan tôi mới chỉ là
người học việc mà thôi.
Tất cả đều gật đầu hài lòng với lời mở đầu của cậu.
- Cậu nhóc này cũng thông minh đấy.
- Đúng vậy, không khoe mẽ mà lên tiếng nhờ cậy luôn.
- Rất khiêm tốn và… trông cũng khá đó!
- Nghe nói bộ sưu tập trang sức Mama In My Heart đình đám từ đó tới giờ là của cậu ta đó.
- Thật sao?
- Vậy tôi đã không lầm khi đưa con gái tôi đến đây rồi, haha.
- @#$^$…
Những lời nói xôn xao từ các ông chủ lớn, các đối tác làm ăn về cậu.
Đây giống một bữa tiệc ra mắt thì đúng nghĩa hơn, rất nhiều cô gái
xinh đẹp đồng lứa với cô ở đây. Họ đều đang mong ngóng được nhìn thấy
“nhị thiếu gia” và lọt vào mắt xanh của cậu ấy. Vì đêm nay sẽ có một
người duy nhất có được sự may mắn nhảy với cậu ấy một điệu nhạc. Và
người may mắn đó rất có thể sẽ trở thành người nào đó của tập đoàn Hoàng Gia chăng? Tất cả đều rất đáng chờ đợi.
…
- Thưa quý vị! Để thay đổi không khí tôi xin được mời một bạn hòa
tấu chung với tôi một bản nhạc, không biết có bạn nào ở đây biết chơi
nhạc không ạ?
“Rào rào rào” _ tràng pháo tay lớn để ủng hộ lời đề nghị của cậu.
- Cầu mong anh ý chọn mình.
- Trời ơi giá như tôi biết đàn.
Sự hy vọng mình là người được chọn lẫn sự tiếc nuối của các nàng khiến bữa tiệc dần nóng lên.
Cậu nhìn quanh một vòng dưới sân khấu… từng bước chậm rãi bước xuống sân khấu hòa vào đám đông kiếm tìm điều gì đó…
- Êh anh ý đang lại đây kìa, chắc là chọn tôi rồi xem xem tôi thế này ổn chưa?
- Ai nói, chắc gì là cô hứ. _ các tiểu thư bắt đầu tranh cãi.
Chợt tất cả đèn đều tắt chỉ để lại một bóng chiếu ánh sáng theo chân cậu duy nhất còn lại.
Trong bóng tội trong sâu thẳm trái tim cô có gì đó hy vọng mình là
người được chọn nhưng niềm hy vọng đó vội vã ra đi khi cậu dừng lại đứng trước một cô gái khác mà không phải là cô… cô cố mỉm cười thầm mong mọi điều tốt đẹp cho cậu.
Cô khoác tay Hoàng Lâm như lúc ban đầu mới vào.
- Về thôi. _ cô cất giọng nhẹ.
- Cậu chưa được về.
- … Còn chuyện gì của tôi sao?
- … _ Hoàng Lâm mỉm cười. – Cậu là nhân vật chính mà.
- Là sao?
- Nhìn đi! _ Hoàng Lâm đứng tránh ra một bên.
Sau lưng Hoàng Lâm là cậu, ngay lúc này cậu đang đứng trước mặt cô…
Khuôn mặt đó… ánh mắt đó… cả con người đó… tất cả lại một lần nữa làm trái tim cô sôi sục lên…
Cậu bước gần lại cô, ghé sát tai cô thì thầm:
- Nhỏ sao chổi, tớ nhớ cậu.
Một câu nói không mấy ngọt ngào sau những ngày dài xa nhau nhưng là
quá đủ để cô cảm nhận được vị ngọt của nó nhiều đến nhường nào.
- Vì sao của tớ, cùng lên đó chứ? _ cậu đưa tay ra chờ bàn tay cô đặt lên.
*Có thể sao?* _ cô bất động trong giây lát.
Nghĩ lại những câu nói của Quốc lúc sáng, nhớ lại sự quyết tâm của
mình khi chạy đến tìm cậu, và cả nhịp đập dồn dập trong trái tim cô lúc
này…
*Mày nghĩ đúng Na à*
Gạt qua tất cả cô đưa tay mình đặt trọn vào tay cậu và cùng bước lên sân khấu.
- Nó là con nhỏ nào mà lạ hoắc vậy?
- Uh, trông lúa dễ sợ.
- …
Những sự ganh tị của đám tiểu thư.
…
“♪ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ …”
Bản nhạc ấy một lần nữa lại vang lên…
Cô không hề biết rằng dưới sân khấu ở một góc nhỏ đang có người dõi theo hai người từng chút từng chút một…
…
- Cô ấy đúng là một loại cỏ. _ Gia Linh bật tiếng.
- Phải, loại cỏ lạ.
“Rào rào rào”
Lại một tràng pháo tay vang lên giòn dã khi hai người kết thúc bản nhạc.
Bản nhạc của hai người vừa dứt thì tiếng nhạc khiêu vũ nổi lên để tiếp tiếp tục chương trình tối nay.
Tất cả đều đeo mặt nạ và bắt đầu tìm bạn diễn cho mình…
Còn riêng những nhân vật của chúng ta chỉ ngồi lại và nhâm nhi những ly rượu ngọt ngào.
Bỗng… một người đeo mặt nạ đến trước cô, đưa tay mời cô nhảy cùng.
- Không biết tôi có vinh hạnh được nhảy cùng cô một điệu không?
- Hờ… tôi tôi xin lỗi nhưng tôi không biết nhảy! _ cô xua tay từ chối.
Nhưng không cần nói thêm lần hai, người đó đã bất ngờ nắm tay cô kéo ra nhảy.
- Này! _ cậu nóng mặt khi bị hắn qua mặt.
- Bình tĩnh đi Bảo! _ Trâm Anh ngăn lại.
- Đi! _ cậu cũng nắm lấy tay chị Trâm Anh đi theo cô và gã đàn ông kia.
…
Hắn